Nửa canh giờ, một canh giờ, Thái tử và Nhan lão đã uống xong ba tách trà, bức tranh bướm vờn hoa của Tô Quán cũng đã xong sơ bộ, nhưng bọn họ vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc Phượng Khương Trần đang cặm cụi vẽ cái gì, có vẻ giống hình người, nhưng dường như đơn giản và mỏng manh hơn nhiều.
Sau khi vẽ xong các đường nét ngang dọc, Phượng Khương Trần lấy bút than tô đậm một số đường, số còn lại dùng một miếng vải mềm xoá sạch, nét mực trên giấy đậm nhạt vừa phải, hình ảnh trên trang giấy cơ bản đã lộ rõ, khi Phượng Khương Trần vẽ xong bức đầu tiên, Nguyên Hi tiên sinh đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Xương?’’ “Đúng là xương rồi, thoạt nhìn hệt như xương người.
’’ Câu nói của Nguyên Hi tiên sinh khơi gợi sự bàn luận của mọi người xung quanh, cũng may hầu hết những người có mặt ở đây đều là người có thân phận và học thức, không lớn tiếng gây ồn ào mà tất cả đều nhỏ nhẹ rỉ tai thì thầm với người bên cạnh mình để tránh ảnh hưởng đến nguồn cảm hứng của hoạ sĩ vẽ tranh.
Chỉ có Thái tử đáng thương vô cùng, bên trái hắn là Tây Lăng Thiên Lâm, bên phải là Nhan lão, hắn là Tây Lăng Thiên Lâm không có gì để nói, còn Nhan lão thì sao?
Thái tử liếc nhìn Nhan lão một cái rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt, hắn thấy Nhan lão đang nhìn Phượng Khương Trần với vẻ mặt cực kỳ kích động, có lẽ đã nhìn ra được giá trị bức tranh kia của Phượng Khương Trần.
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của bảy vị giám khảo, Phượng Khương Trần chỉ mỉm cười không nói gì, cầm bút vẽ tiếp tục hoàn thành bức tranh.
Những gì nàng muốn vẽ chính là một sơ đồ cấu trúc của bộ xương người, đây là một công trình nghiên cứu to lớn, cũng may năm đó nàng đã vẽ đi vẽ lại đến thành thạo, đồng thời nhớ rõ vị trí và kích thước của từng đốt xương, nhưng muốn giành chiến thắng, nàng phải sử dụng mấy gam màu đen, trắng, xám để thể hiện hiệu ứng ba chiều của xương, cho nên sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.
“Điện hạ, Phượng Khương Trần đang vẽ tranh về cấu trúc của xương người, lão phu kiến nghị điện hạ hãy cho người vào cung mời một vị thái y quen thuộc với xương đến đây, suy cho cùng, thần chỉ có thể đánh giá bức tranh ấy có đẹp hay không chứ không thể xác định liệu Phượng Khương Trần đã vẽ đúng hay chưa?’’ Nhan lão không chỉ am hiểu cầm kỳ thi hoạ mà còn khá thành thạo tinh thông trong các lĩnh vực khác, khi Phượng Khương Trần bắt đầu quá trình hoàn thiện sơ đồ cấu trúc bộ xương người, hắn đã nhìn ra được giá trị to lớn của bức tranh này.
Bức tranh này của Phượng Khương Trần không phải để thưởng thức mà là để cứu người, bên ngoài lan truyền tin đồn rằng nàng sở hữu y thuật cao siêu, bây giờ xem ra nó đúng là sự thật.
Không đề cập đến những chuyện khác, chỉ riêng bức tranh này đã là vật báu quý hiếm đối với các đại phu.
“Nhan lão nói phải, ta sẽ cho người tiến cung cấp báo với phụ hoàng ngay lập tức.
’’ Thái tử lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho thái giám phía sau bảo hắn ta vào cung bẩm báo sự việc này cho Hoàng thượng nghe, còn về phần Hoàng thượng có nghe hay không thì không liên quan gì đến hắn.
Đồng thời, Thái tử cũng nhỏ giọng dặn dò, tiện đường nhớ đến Cửu vương phủ nói một tiếng, để tránh Cửu hoàng thúc lo lắng cho tình hình của Phượng Khương Trần.
Thái giám cầm lệnh bài nhanh chóng chạy ra ngoài, điều động thị vệ của Thái tử, một người đi đến Cửu vương phủ, một người hộ tống hắn vào cung.
“Cộc cộc cộc…’’ Tuấn mã phi như bay, rất nhiều người biết đây là thị vệ và thái giám đi ra từ Thư viện Hoàng gia, nhìn thấy bọn họ gấp gáp chạy thẳng về phía Hoàng cung, tất cả mọi người đều thắc mắc không biết có phải cuộc tranh tài đã xảy ra vấn đề gì hay không.
Vẫn có không ít người chú ý đến màn tranh tài ngày hôm nay, nhưng trong ngoài thư viện Hoàng gia đều có ba lớp trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, căn bản không có cách nào đi vào, cũng không thể thăm dò được một chút tin tức.
Người bên ngoài tò mò sốt ruột, càng không biết đầu đuôi ngọn ngành càng lan truyền mấy tin đồn vô căn cứ, mọi người đều xôn xao bàn tán chắc chắn bên trong đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, nếu không sao có thể kinh động đến Hoàng thượng?
Khi nhìn thấy Thái y vội vã ra khỏi Hoàng cung, lời đồn đã lập tức biến thành Phượng Khương Trần và Tô Quán xích mích đánh nhau trong lúc tỷ thí làm bị thương đến Thái tử, v.
v.