Dường như Phượng Khương Trần đối xử với hắn không tốt giống như với Vương Cẩm Lăng, phải biết rằng từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cho hắn bất cứ thứ gì.
“Nhúc nhích một chút nào.
’’ Phượng Khương Trần cầm lấy chăn bông trên giường lót sau lưng Lam Cửu Khánh, để hắn dựa vào thoải mái hơn một chút.
Nàng cúi đầu xuống, những sợi tóc bên tai buông xoã xuống, lướt qua gò má Lam Cửu Khánh, nhưng lại bị chiếc mặt nạ màu bạc bên ngoài ngăn cản khiến hắn không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì, chỉ có thể mặc kệ những sợi tóc ấy loà xoà trên mặt mình.
Để giúp Lam Cửu Khánh có một chỗ dựa êm ái, Phượng Khương Trần nghiêng người về phía trước, khQuáng cách giữa hai người rất gần, nhẹ nhàng một hơi là đã có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể của nhau, chỉ cần khẽ cúi đầu là Lam Cửu Khánh đã có thể hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng một cái, ép mình dời mắt sang chỗ khác, sợ mình sẽ không thể kiềm chế được trực tiếp hôn lên khiến Phượng Khương Trần sợ hãi.
Khi Lam Cửu Khánh quay mặt sang một bên, mái tóc dài của hắn cũng chuyển động theo, vài sợi tóc vướng vào lọn tóc mềm mại đen nhánh của Phượng Khương Trần.
“Được rồi.
’’ Phượng Khương Trần vỗ vỗ tay, đứng dậy, lại nhận ra mình chưa quấn tóc lên, lúc này đang bị vướng vào tóc của Lam Cửu Khánh, hành động đột nhiên đứng dậy khiến da đầu nàng đau nhói.
A… Phượng Khương Trần xoa xoa da đầu tê dại, vẻ mặt buồn bực.
Kết tóc làm phu thê!
Lam Cửu Khánh cảm nhận được cảm giác đau đớn, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy những sợi tóc của hai người vướng víu vào nhau, trong lòng bất chợt rung động, nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều thì Phượng Khương Trần đã gỡ tóc của mình ra.
“Xin Lâm, ta sẽ quấn tóc lên ngay bây giờ.
’’ Phượng Khương Trần quay đầu lại tìm dây buộc tóc, ánh mắt Lam Cửu Khánh hơi loé lên, gắng sức bứt phần tóc đang quấn chặt với sợi tóc của Phượng Khương Trần xuống.
Nhìn những sợi tóc vướng vít với nhau trên lòng bàn tay, trong mắt Lam Cửu Khánh thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhân lúc Phượng Khương Trần không chú ý, hắn lấy một tấm khăn màu trắng ra bọc những sợi tóc này lại.
Kết tóc làm phu thế, ân ái không rời!
Phượng Khương Trần, nàng chính là số mệnh của ta, nam nhân Lam gia chỉ điên cuồng vì nữ nhân của Phượng Ly tộc, nàng không thể trốn thoát được đây, ta nhất định sẽ lần lượt đào ra từng bí mật trên người nàng.
Sau khi búi tóc gọn gàng, Phượng Khương Trần rửa sạch tay một lần nữa, xách một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên mép giường, nhận thấy tâm trạng của Lam Cửu Khánh đã thay đổi, nàng khó hiểu chớp chớp mắt, nhưng cũng thức thời không hỏi nhiều, lấy một cây kéo ra từ trong hộp thuốc, cắt bỏ toàn bộ vải trắng và băng bông trên người Lam Cửu Khánh xuống.
Khi cây kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp, Lam Cửu Khánh không nhịn được rụt người lại, cũng may người trước mặt là Phượng Khương Trần, nếu đổi thành bất kỳ người nào khác mà cầm một cây kéo lướt qua lướt lại trên người hắn như thế này, mặc kệ đối phương có ác ý hay không, hắn chắc chắn sẽ ra tay giết đối phương trước.
“Đừng lộn xộn, nếu còn lộn xộn nữa, ta sẽ cắt vào vết thương của huynh đấy.
’’ Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn Lam Cửu Khánh một cái, vừa cầm kéo “lách cách” hai tiếng vừa uy hiếp nói.
Hừ… Lam Cửu Khánh im lặng, thực sự ngừng nhúc nhích.
Phượng Khương Trần đặt miếng băng dính máu sang một bên, dùng tăm bông nhúng vào nước thuốc rồi rửa sạch vết thương cho Lam Cửu Khánh, nhìn vết thương sưng tấy dính đầy mồ hôi trước mặt mình, trong mắt Phượng Khương Trần thoáng qua một chút trách móc.
Dưới thời tiết này vẫn có thể khiến miệng vết thương dính đầy mô hôi, rốt cuộc Lam Cửu Khánh đang làm cái quái gì vậy, hắn thực sự không muốn sống nữa sao, vết thương bị nhiễm trùng không phải là chuyện đùa đâu, nếu nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.
“Lam Cửu Khánh, vết thương của huynh rất nghiêm trọng, nếu có thể, ta hi vọng huynh sẽ ở nhà tĩnh dưỡng một khQuáng thời gian, huynh cứ thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến việc vết thương khép lại đấy.
’’