Phượng Khương Trần có một ý nghĩ xấu, nếu như ngày mai nàng thất lễ mặc một quần áo màu trắng, không biết liệu Tô Quán cũng mặc một bộ màu trắng hay không, nên nhớ rằng nàng rất hợp với màu trắng, giống như áo blouse trắng vậy.
Đương nhiên, ý tưởng này nàng chỉ có thể giữ lại trong lòng, tuyệt đối không được thực hiện, ở Cửu Châu này, ngoại trừ những người phải giữ đạo hiếu ra thì bách tính thường kiêng kỵ mặc quần áo màu trắng, trong mắt bọn họ, màu trắng tượng trưng cho điềm rủi, nó chỉ dành cho tang phục, mà mặc đồ tang thì không thích hợp để ra ngoài.
Chẳng phải có câu nói muốn đẹp thì yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu sao, nhất thân hiếu ở đây chính là đồ tang, chỉ có những nữ tử giữ trọng đạo hiếu mới mặc đồ trắng, mà trong suốt thời gian giữ hiếu, những người đó thường sẽ không ra ngoài, cũng chẳng ai mời một nữ tử đang đội tang đến nhà để tránh gặp xui xẻo.
Khi tham gia một yến hội nào đó, mọi người trong nhà ai nấy đều tràn ngập niềm vui, ngươi mặc một bộ quần áo màu trắng đến chẳng phải đang cố ý mang đến điểm gở cho gia chủ sao?
Một số chi tiết nhỏ nhặt sẽ quyết định bạn có thể hoà nhập vào xã hội hay không, vì thế Phượng Khương Trần rất chú ý đến phương diện này, mặc dù phụ mẫu nàng đã mất, mặc đồ trắng ra ngoài cũng không ai nói gì, nhưng ngoại trừ những lúc lên bàn mổ ra, nàng sẽ không bao giờ mặc đồ trắng đi ra ngoài.
Ngay khi Phượng Khương Trần đang suy nghĩ đến những ý tưởng thú vị ác ý rằng nếu nàng và Tô Quán đồng thời xuất hiện trong trang phục màu trắng cùng một lúc thì liệu có ai sẽ nghĩ rằng trong nhà Tô Quán đã xảy ra chuyện gì không hay không, thì lại thấy Cửu hoàng thúc dẫn đầu mấy vị giám khảo đang đi về phía này.
Người khác không phát hiện ra nhưng Cửu hoàng thúc lại nhìn thấy ý cười và sự ranh mãnh thoáng loé lên trong mắt Phượng Khương Trần, nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn liền biết nàng chắc chắn đã có ý đồ xấu xa gì đó, mỗi lần Phượng Khương Trần muốn chơi khăm ai đều như thế, giống như tối hôm qua… Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lỗ tai Cửu hoàng thúc lại đỏ bừng.
Tây Lăng Thiên Lâm nhướn mày, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Cửu hoàng thúc, sau đó nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ Phượng Khương Trần và Tô Quán đang mặc quần áo cùng màu ra thi chẳng có gì khác thường cả mà?
Còn những người khác, đương nhiên sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế.
Sau khi ban giám khảo đi vào, một vị Hoàng thúc và Thái tử, Phượng Khương Trần Tô Quán cũng không thể ngoại lệ, hai nàng đồng thời đứng dậy hành lễ với mọi người.
“Miễn lễ.
’’ Cửu hoàng thúc là người Đông Lăng, trong số bảy vị giám khảo hắn là người có địa vị cao nhất, không ngạc nhiên khi hắn ngồi ở giữa và cũng là người có quyền lên tiếng nhất.
Vừa mới ngồi xuống, Cửu hoàng thúc đã ra hiệu cho thái giám phía sau có thể bắt đầu, nhìn dáng vẻ này của Cửu hoàng thúc, chắc hẳn hắn đang muốn tốc chiến tốc thắng.
“Bàn ghế đã chuẩn bị xong xuôi, mời hai vị tiểu thư.
’’ Giọng nói the thé của thái giám vang lên.
Cửu hoàng thúc ngồi ở chính giữa, không giận nhưng cũng toát lên vẻ uy nghiêm lạ thường, trên mặt lạnh lùng như băng không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng khi nhìn về phía Phượng Khương Trần, trong đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của hắn lại nổi lên một gợn sóng vô hình.
Phượng Khương Trần và tiểu đồng mà nàng dẫn đến không cầm theo bất cứ thứ gì, nàng muốn lấy gì để viết chữ đây? Chẳng lẽ nàng không biết trong cuộc so tài ngày hôm nay, nàng phải tự chuẩn bị giấy và bút mực sao? Hay là Phượng Khương Trần có ý định bỏ cuộc?
Thực ra đây cũng là một cuộc thi không công bằng, cho dù trình độ thư pháp của hai người ngang tài ngang sức với nhau đi chăng nữa nhưng nếu có sự chệnh lệch về loại giấy và bút mực thì cũng sẽ dẫn đến sự khác biệt rất lớn, rõ ràng nếu sử dụng loại bút tốt, giấy tốt, nghiên mực tốt thì chữ viết ra sẽ càng đẹp hơn nữa.