Hay cho một nữ tử thông minh lanh lợi, nhìn giống như dốt nát vô trinhưng trong đầu cái gì cũng rõ, nói cách khác đây chính là giả vờ hồ đồ, giả trang thành heo ăn con cọp, thảo nào Nguyên Hi tiên sinh không chiếm được nàng, liếc mắt đã bị Phượng Khương Trần nhìn thấu ý đồ và nhược điểm.
Nguyên Hi tiên sinh cũng không phải thật lòng muốn lấy Phượng Khương Trần, Nguyên Hi tiên sinh sĩ diện, nghĩ đến Nguyên Hi hao phí nhiều tâm tư như vậy chỉ vì muốn biết Vô Huyền cầm của Phượng Khương Trần làm thế nào lại phát ra được âm thanh kia, Nhan lão đột nhiên phát hiện chính mình cũng cảm thấy hứng thú.
Nhan lão nở nụ cười khả ái gật đầu một cái, cân nhắc xem có nên thêm một chân, hiếm mà gặp được người trẻ tuổi thú vị như vậy, nếu mà bỏ qua, đời người sẽ kém thú vị đi rất nhiều.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần nhàn nhã, nhưng trong đầu của nàng đang nhanh chóng tính toán con cờ và đối sách nơi Tô Quán có thể hạ con cờ, bởi vì quá chuyên tâm, nàng bỏ lỡ tia sáng chợt lóe trong mắt của Nhan lão.
Phượng Khương Trần biết tài đánh cờ của mình không cao, muốn giành chiến thắng chỉ có thể dùng thủ đoạn, đánh cờ, tĩnh tâm là quan trọng nhất, lòng bình tĩnh mới có thể thấy rõ đại cuộc, Phượng Khương Trần nhàn nhã tùy ý, nước cờ nhanh chóng chính là vì muốn lòng Tô Quán rối loạn, chỉ khi lòng Tô Quán rối loạn, nàng mới có cơ hội tấn công.
Nếu như đi sai một con cờ thì còn có người sẽ nói Phượng Khương Trần không biết đánh cờ, không hiểu cách đánh cờ, lúc tay hạ đến con thứ hai mươi, vẫn có thể nói Phượng Khương Trần là do vận khí tốt, nhưng sau khi hơn nửa bàn cờ đều ắp đầy con cờ thì không có người nào dám nói như vậy nữa.
Một người không biết đánh cờ có thể ở hạ bàn cờ đến một nửa, còn không thua một con cờ nào sao?
Một người không biết đánh cờ có thể chiếm ưu thế trước con cờ đen đi trước một bước, giam đối phương vào chỗ chết sao?
Còn như vận khí, những thứ đánh cờ này, từ trước đến giờ không có vận khí.
Con cờ đen trên tay Tô Quán vẫn có động tác ưu nhã như cũ nhưng lại ít đi một phần ung dung, cũng không có tự tin và thanh thản như trước, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi, ánh mắt cũng không trấn tĩnh như trước.
Tô Quán rối loạn mất rồi, lòng nàng rối loạn rồi, bởi vì nàng khát vọng thắng, con cờ này, nàng đã suy nghĩ mất thời gian một chén trà, nhưng vẫn không biết đi nước nào.
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Đến giờ phút này, nàng mới hiểu được mình bị Phượng Khương Trần lừa, cái gì mà không hiểu cầm kỳ thư họa, những lời này toàn là người ngoài truyền miệng, từ trước đến giờ Phượng Khương Trần chưa từng thừa nhận mình không hiểu cầm kỳ thư họa.
Chuyện đàn trước đó thì không nói, ở trong đó có mờ ám, nhưng Tô Quán tin tưởng có Nguyên Hi tiên sinh ở đó, Phượng Khương Trần là thật hay là giả thử một lần sẽ biết, nhưng ván cờ này thì Tô Quán biết rõ, Phượng Khương Trần tuyệt đối là cao thủ.
Chẳng qua là Tô Quán không hiểu tại sao chưa bao giờ thấy Phượng Khương Trần đánh cờ cùng người khác, rốt cuộc Phượng Khương Trần theo người nào học đánh cờ, Tô Quán ngẩng đầu nhìn Phượng Khương Trần, sự chú ý lên ván cờ giảm đi ba phần.
Nét mặt Phượng Khương Trần không thay đổi, lúc trước bị mọi người nói không biết đánh cờ, nàng cũng không buồn bực, lúc này ép Tô Quán đầu đầy mồ hôi, nàng cũng không vui, một con búp bê cố chấp không có khí chất.
Thưởng thức trà, nhàn nhã nhìn bàn cờ, không nói lời nào, càng không thúc giục Tô Quán, sau khi chờ nửa ngày, Tô Quán mới hạ con cờ, Phượng Khương Trần vẫn giống như cũ, không thèm nghĩ đã buông một con cờ xuống, dáng vẻ ung dung kia làm mọi người không thể không hoài nghi Phượng Khương Trần là đi loạn, chẳng qua là vận khí tương đối tốt, mỗi lần bị nàng đụng phải.
Đương nhiên, lời này cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng một chút, không có người nào dám nói ra bên ngoài làm trò đùa à, nếu đánh cờ là bằng vận khí, vậy bọn họ còn nghiên cứu sách cờ làm gì chứ.