“Đừng làm phù dâu cho Tô Lệ nữa, tốt nhất không nên tiếp xúc với loại người thân như cô ta.”
“Dù sao thì cô ta cũng là họ hàng, nếu cô ta nhờ tôi giúp đỡ thì tôi cũng không thế từ chối được.”
Đỗ Kỷ và Dương Nhạc vừa đi dạo vừa trò chuyện với nhau.
Đỗ Kỷ đột nhiên nói: “Anh vừa cho em chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy, sao em không thưởng cho anh cái gì thế?”
“Anh muốn được thưởng cái gì?”
‘Ví dụ như hôn nhau trên đường hay gì đó đi.”
‘Vậy thì tốt nhất tôi nên trả lại chiếc vòng cổ cho anh nhỉ, tôi không cần nó nữa đâu.”
“Đừng, đừng, đừng, anh chỉ đùa em thôi.
Anh sẽ không bao giờ ép buộc em đâu.”
Việc dụ dỗ vị hôn thê của anh đã bị cản trở, Đỗ Kỷ chỉ đành tạm thời dừng lại.
Lúc này, điện thoại di động của Dương Nhạc đột nhiên vang lên.
Đó là cuộc gọi từ mẹ vợ.
Cuộc gọi vừa kết nối, mẹ vợ Tằng Hiếu Vân
đã hét lên: “Nhạc Nhi, mẹ của con bị người ta lừa rồi, mau dẫn Đỗ Kỷ đến phố Thư Hoạ hỗ trợ mẹ!”
Phố Thư Hoạ nằm gần chợ đồ cổ, cách chỗ Đỗ Kỷ đang đứng bây giờ cũng không xa lắm.
Sau khi bắt taxi đến phố Thư Hoạ, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc đã tìm thấy Tằng Hiếu Vân đang ở trước một cửa hàng tranh chữ.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Nửa năm trước, mẹ mua một bức tranh ở đây, đó là bức tranh vẽ con chim trên cành cao của Thẩm Châu.
Lúc đó chủ cửa hàng nói với mẹ rằng bức tranh mà mẹ mua là hàng thật.
Mẹ đã nhờ thầy của mẹ giám định nó, thầy cũng cho rằng đó là hàng thật.
Hôm nay mẹ đến đây mới phát hiện thực ra có một bức tranh vẽ con chim trên cành cao nữa!”
“Nên là mẹ nghi ngờ, mẹ đã bị lừa.”
Đỗ Kỷ nói: “ông chủ bán cho dì hàng giả nhưng vẫn giữ lại bản gốc trong cửa hàng và tiếp tục bán?”
“Ý của tôi chính là như thế.”
Thấm Châu cũng nổi tiếng như Đường Bá Hổ.
Một họa sĩ vĩ đại như Thẩm Châu không thể vẽ đi vẽ lại cùng một tác phẩm được.
Nếu có hai bức tranh con chim trên cành
cao trên thị trường thì chỉ có một bức thật được thôi.
Còn lại đều là hàng giả do người khác sao chép.
Đỗ Kỷ đối mặt với chủ quán, chắp tay cười nói: “Ông chủ, ông có dám treo bức con chim trên cành cao của ông và bức con chim trên cành cao của mẹ vợ tôi cùng một chỗ đế phân biệt thật giả không?”
“Yo, cậu đây là muốn giám định ngay tại chỗ à.”
Chủ cửa hàng họ Lý, là một người đàn ông mập mạp.
ông ta nhìn Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Nhìn tuổi còn trẻ của cậu đi, e rằng cậu còn không làm công việc gì liên quan đến giám định thư họa nhỉ?”
“Ha ha, tôi có biết giám định thư họa không? Ông phải thử xem mới biết được chứ?”
“Cứ thử đi, tôi muốn xem xem cái loại trẻ tuối như cậu thì trình độ tới đâu.”
Tiếp theo, hai bức tranh con chim trên cành cao được trải trên hai chiếc bàn vuông lớn.
Cái bên trái thuộc về chủ cửa hàng, còn cái bên phải thuộc về Tằng Hiểu Vân.
Đỗ Kỷ nhìn kỹ một chút thì thấy rằng hai bức tranh này giống hệt nhau, rất khó đế phân biệt là
thật hay giả.
“Sao rồi cậu nhóc, cậu cảm thấy bức tranh nào là tác phấm đích thực của Thấm Châu thế?” Chủ cửa hàng cười hỏi.
Đỗ Kỷ không trả lời mà hỏi Tằng Hiểu Vân: “Mẹ vợ, bức tranh này mẹ mua hết bao nhiêu tiền?”.