Ba trăm vạn chỉ để mua bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ mà thôi.
Đỗ Kỷ này kiếm tiền có phải quá dễ dàng rồi không? "Ha ha, bí quyết nấu nướng của tôi thì có nhiều lảm.
Nếu viết thành sách thì tôi có thể viết bốn năm trăm vạn chữ đó, trong đó không hề lặp lại hay dư thừa gì cả."
Đỗ Kỷ cười nói: "Đáng tiếc, viết sách tốn quá nhiều thời gian, tôi không thích."
Anh có thể kiếm được một ngàn vạn mỗi năm, vậy tại sao.
lại phải lãng phí thời gian viết bí quyết nấu nướng rồi chỉ kiếm được có ba trăm vạn thôi?
Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời với Đỗ Kỷ nữa.
Cơ hội kiếm nhiều tiền đang ở ngay trước mắt nhưng anh lại không đưa tay ra để bắt lấy nó.
Anh có phải là kẻ ngốc không vậy?
Diêu Tĩnh Di cũng chịu Đỗ Kỷ luôn, không có cách nào nữa.
Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn mươi năm cuộc đời mà Diêu Tĩnh Di nhìn thấy một thanh niên coi khinh ba trăm vạn như Đỗ Kỷ.
Sau mười mấy phút, mọi người rời khỏi Hoà Thịnh Lâu.
Trước khi rời đi, Đỗ Kỷ nói vài lời tốt đẹp về Uông Đức ở trước mặt Trần Hoành Phi.
Trần Hoành Phi gọi Uông Đức đến, khen ngợi anh ta vài câu rồi bảo Uông Đức tiếp tục làm việc chăm chỉ.
“Cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn chủ tịch Trần.” Uông Đức cúi đầu khom lưng, cảm thấy rất vui mừng.
Trên đường trở về, đám người Uông Đức, Trương Xuân Hoa thay nhau quỳ liếm Đỗ Kỷ.
Dương Chí Kiên, Tăng Hiểu Vân và Dương Nhạc cũng bị họ quỳ liếm luôn.
Điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của mẹ vợ Tãng Hiểu Vân.
Bà ấy không ngờ rằng đêm nay Đỗ Kỷ - một tên nghèo kiết xác, lại giúp đỡ bà ấy và còn kiếm được thể diện lớn như vậy.
Sau khi trở lại nhà họ Dương, Tắng Hiểu Vân đã nghiêm mặt hỏi Đỗ Kỷ: "Đồ ăn cậu nấu khi ở trong nhà hàng ngon hơn nhiều so với đồ ăn cậu nấu ở nhà tôi.
Đây là chuyện gì vậy? Có phải là lúc cậu nấu cho chúng tôi ăn thì không hề để tâm gì cả?"
"Mẹ vợ à, nguyên liệu mẹ mua hàng ngày đều rất bình thường.
Nguyên liệu ở Hoà Thịnh Lâu đều là sản phẩm cao.
cấp đã được lựa chọn cẩn thận.
Nguyên liệu cao thấp nên đương nhiên hương vị các món ăn cũng sẽ khác nhau."
“Giữa cậu và Diêu Mạn kia đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tằng Hiểu Vân nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: "Tôi thấy vừa rồi hai người đã nói chuyện rất sôi nổi."
"Cô ấy cũng như tôi, đến từ Đại học Ninh Thành.
Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức một sự kiện thì cô ấy chịu trách nhiệm làm MC dẫn chương trình, còn tôi chịu trách nhiệm viết khẩu hiệu tuyên truyền."
“Cậu còn giỏi viết thư pháp nữa à?”
Mẹ vợ Tăng Hiểu Vân vô cùng kinh ngạc: "Viết mấy chữ đưa cho tôi xem xem."
Bà ấy tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, ngành học là hội họa truyền thống Trung Quốc.
Văn phòng tứ bảo kia là những vật dụng mà bà ấy thường xuyên dùng.
Đỗ Kỷ cũng không giấu dốt, lấy giấy mực ra, viết một bài thơ về tuyết mùa xuân.
Chữ đẹp, chữ đẹp, đến bà ấy cũng không giỏi bằng anh!
Tăng Hiểu Vân thầm khen Đỗ Kỷ nhưng lại mỉa mai nói: "Chữ của cậu cũng không tệ lắm nhưng không bằng tôi.
Tiếp tục luyện đi, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn trong giới thư pháp."
Đỗ Kỷ gật đầu nghe dạy.
Tăng Hiểu Vân lại nói: "Đỗ Kỷ, tôi cảnh cáo cậu, tuyệt đối không được đạp chân vào hai thuyền.
Hãy tránh xa Diêu Mạn kia ra."
"Con và cô ấy chỉ là người quen thôi.
Mẹ vợ, mẹ đang lo lảng thái quá đấy."
"Còn nữa, sao cậu không bán bí quyết nấu nướng của mình cho chủ tịch Diêu của Hoà Thịnh Lâu? Ba trăm vạn đó, thế mà cậu lại không muốn kiếm? Cậu có phải đồ ngốc không thế?"
Tăng Hiểu Vân chỉ vào mũi Đỗ Kỷ, điên cuồng phỉ nhổ: “Nếu cậu có ba trăm vạn, tôi sẽ lập tức để Dương Nhạc kết hôn với cậu! Với ba trăm vạn, cậu đã có thể mua được mười căn nhà mới ở Ninh Thành rồi.
Cậu và Dương Nhạc chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi, cũng có thể kiếm được hai ba vạn một tháng đấy”
Đỗ Kỷ có chút buồn bực.
Mẹ vợ của mình thực sự quá là ham tiền.
"Mẹ, con sẽ không cưới Đỗ Kỷ chỉ vì tiền đâu.
Đừng nghĩ đến việc bán con đi!"
Dương Nhạc vừa xấu hổ vừa tức giận, nói xong lời này thì chạy vụt vào phòng của mình.
Còn Đỗ Kỷ thì tối nay vẫn không thể ngủ lại ở nhà họ Dương được.
Anh chỉ có thể quay lại Đại học Ninh Thành và ngủ trong ký túc xá của mình.
Vài ngày sau, có người dùng WeChat Pay chuyển hai trăm vạn vào Banking Online của Đỗ Kỷ.
Sau đó, Đỗ Kỷ nhận được cuộc gọi video từ Lý Tùng.
Trong video, Lý Tùng nói với Đỗ Kỷ răng răng giả cũ của bà Trần đã được tháo ra và thay thế bằng răng giả mới làm từ cùng chất liệu đó.
Sau đó chứng ù tai, đau đầu của bà Trần đã biến mất như mong đợi.
Hai trăm vạn này được nhà họ Lý trả cho Đỗ Kỷ như một khoản tiền cảm ơn.
Đỗ Kỷ cũng không từ chối.
Hai trăm vạn này đối với anh và nhà họ Lý mà nói thì cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi.
Đỗ Kỷ bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nữa là sinh nhật Dương Nhạc.
Vừa đúng lúc có thể dùng hai triệu này để mua quà sinh nhật cho Dương Nhạc..