Thần Y Trọng Sinh

Chương 993




Nhà Fuma có mấy nguyền rủa cấp cao, trong đó lợi hại nhất là Phong Dã Thất Chú.  

Nghe nói nguyền rủa này có bảy tầng nguyền rủa chồng thành, được xưng là Thần Chi Trớ Chú, ngay cả Abe Seimei cũng không thể giải được.  

Lần trước sử dụng Phong Dã Thất Chú, là thời Chiến Quốc, kết quả sử dụng chú ngữ này là mấy trăm năm chiến loạn, thiên tai, uy lực vô cùng mạnh.  

Cũng vì nguyền rủa này, không ít thế gia, tông phái chèn ép và đuổi giết nhà Fuma một thời gian.  

Nghe nói nguyền rủa này cần môi giới đặc biệt mới tạo được bảy tầng, loại môi giới này đã bị vì sao diệt sạch, trong kho nhà Fuma cũng đã dùng hết.  

- Sao Fuma Santaro lại lấy Phong Dã Thất Chú ra?  

Lão giả kia cảm thấy khó hiểu nói.  

Có lẽ tác dụng của Phong Dã Thất Chú không nhanh như vũ khí tiên tiến, nhưng uy lực không kém vũ khí tiên tiến chút nào, trái lại còn mạnh hơn chút.  

Nếu thi triển thứ này lên người vua một nước, sẽ dẫn tới quốc gia diệt vong.  

Nếu Fuma Santaro kích hoạt nguyền rủa này ở đây, vậy phiền phức lớn lắm.  

- Mạc tiên sinh, cậu nhất định không thể để cậu ta kích hoạt nguyền rủa này, nguyền rủa này có thể diệt cả Tokyo.  

Lão giả kia vội vàng nói.  

Không ai có thể nói đạo lý với Fuma Santaro, nhưng chắc chắn Mạc Phàm là người có nguyên tắc, tuy là người Hoa Hạ.  

Lão giả này mới mở miệng, gần như tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn cây cột kia.  

Nguyền rủa có thể hủy diệt Tokyo, lần này đáng sợ rồi.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua hạt châu trong tay Fuma Santaro.  

Hạt châu này to bằng nắm tay, từ trên xuống dưới có tổng cộng bảy tầng, mỗi tầng đều có chú lực khác nhau.  

Chú lực bên trong nhìn như tách rời ra, thực ra như xây đài cao, mỗi một tầng thêm lực nguyền rủa sẽ gấp đôi, lũy kế bảy tầng, quả thật không thể khinh thường lực nguyền rủa.  

Nhưng mà?  

Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng, chỉ nhìn thoáng qua cây cột kia, bưng chén trà lúa mạch trước người nhấp một ngụm, lúc này mới mở miệng.  

- Làm như vậy có lợi gì với anh?  

Trong số những người hắn giết ở dưới núi Phú Sĩ không có nhà Fuma, người này lại dùng thuật nguyền rủa tới khiêu khích hắn.  

Không có gì gọi là vô duyên vô cớ yêu, cũng không vô duyên vô cớ hận, sẽ không có người vì chuyện không có lợi mà bất chấp tính mạng người một nhà.  

Fuma Santaro thấy hạt châu này có thể uy hiếp được Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên, cười đắc ý.  

Mạc đại sư gì chứ, không phải bị nguyền rủa này dọa sợ sao?  

- Có lợi sao, chỉ cần tôi đuổi cậu ra khỏi đảo nhỏ này, từ nay về sau trên đảo tôi là người lớn nhất, tất cả mọi người phải nghe tôi.  

- Vì anh đuổi tôi đi, bọn họ sẽ nghe lời anh sao?  

Mạc Phàm lắc đầu cười hỏi.  

- Không sai.  

Fuma Santaro cười nói.  

Anh ta thân là tam thiếu nhà Fuma, có rất nhiều chuyện chán ghét, nhưng chán ghét nhất là có người đứng trên đầu anh ta.  

Cho nên sau khi anh ta mở Lang Đồng Tử, liền giết đại ca và nhị ca đứng trên đầu anh ta, còn giết mấy chú luôn khoa tay múa chân với anh ta trong tộc.  

Nhưng cho dù như vậy, ở Nhật quốc vẫn có mấy người đứng trên đầu anh ta.  

Abe Seimei xem như là một người, Đại Thần Quan Thiên Cung Thần Xã là một, còn một người là Oda Juntoku gia chủ nhà Oda.  

Abe Seimei đã bị Mạc Phàm diệt trừ, chỉ còn lại Đại Thần Quan và Oda Juntoku, anh ta đạt được tin tức từ chỗ Đại Thần Quan, chỉ cần anh ta đuổi Mạc Phàm ra khỏi Nhật quốc, sẽ giúp anh ta trở thành gia chủ gia tộc số một Nhật quốc.  

Chỉ cần anh ta trở thành gia chủ gia tộc số một Nhật quốc, sẽ không còn ai đứng trên đầu anh ta nữa.  

Nếu không sao anh ta nỡ lấy Phong Dã Thất Chú còn sót lại này?  

- Hẳn là có không ít người nói với anh, anh là người điên đúng không?  

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.  

- Không sai.  

Fuma Santaro không thèm để ý nói.  

Nếu sống như người bình thường, vậy cuộc sống sẽ không có săn bắt, so với bình thường, anh ta càng thích điên cuồng hơn.  

- Chắc chắn không ai nói với anh, anh còn là một kẻ ngu.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

Gia tộc số một Nhật quốc, nếu không phải tự mình giành lấy, mà là người khác cho, vậy nói lên thực lực của nhà Fuma không đủ để đứng vị trí này.  

Nếu có người cho anh ta vị trí này, cũng có thể lấy đi.  

Fuma Santaro không chỉ tin, còn làm theo người kia nói, không phải kẻ ngu thì là gì?  

- Mạc Phàm, cậu có ý gì?  

Fuma Santaro nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

- Anh từng thấy sư tử cúi đầu trước thỏ chưa?  

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

Fuma Santaro dùng một nguyền rủa như vậy tới uy hiếp hắn, bảo hắn lập tức rời khỏi Nhật quốc, chuyện này giống như một con thỏ cầm dao đến trước mặt sư tử nói muốn ăn thịt sư tử, nếu sư tử đồng ý thì không phải là sư tử, hắn cũng không phải là y tiên bất tử.  

- Mạc Phàm, cậu muốn thử uy lực của nguyền rủa này à?  

Sắc mặt Fuma Santaro khó coi, hỏi.  

- Uy lực của nguyền rủa này sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, một tay vươn ra.  

Phong Dã Thất Chú trong tay Fuma Santaro, lập tức bay về tay Mạc Phàm.  

- Quả thật uy lực của nguyền rủa này không nhỏ, nhưng muốn thương tổn đến tôi, ít nhất phải giống như vầy.  

Ngón tay Mạc Phàm vẽ lên không trung, chỉ vài nét, một phù văn màu trắng biến mất vào dưới đáy viên cầu này, trong viên cầu vốn có bảy màu lập tức biến thành tám màu.  

Rõ ràng chỉ thêm một màu, viên cầu này lại như vũ khí hạt nhân lắp tên lửa vào trong, áp lực trên viên cầu lan tràn ra xung quanh.  

Sắc mặt mọi người vốn khó coi lúc này lại tái mét, kinh hồn táng đảm nhìn Mạc Phàm, giống như nhìn một người đang chơi bom bên cạnh đống lửa, hơi vô ý sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu.  

Fuma Santaro cũng vậy, chú lực của Phong Dã Thất Chú đã đủ đáng sợ, vậy mà Mạc Phàm còn thêm một tầng nữa.  

Người khác không biết, nhưng anh ta biết, Phong Dã Thất Chú không phải là trạng thái hoàn mỹ nhất, nhưng nhà Fuma bọn họ chỉ có thể làm đến bước này.  

Trên Phong Dã Thất Chú còn có Thiên Dã Bát Nan và Thần Diệt Thiên Tung, tuy chỉ là hai tầng, nhưng nhà Fuma bọn họ không có ai hoàn thành.  

Vậy mà Mạc Phàm khẽ vung tay, liền thêm một tầng.  

- Chuyện này…  

Hiếm khi sợ hãi xuất hiện trên mặt Fuma Santaro.  

- Còn chưa đủ à!  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua viên cầu này, hơi bất mãn nói.  

Ngón tay hắn lại vẽ vài nét, một phù văn màu đen biến mất vào trong viên cầu.  

Bên trên có tám màu, lập tức lại thêm một tầng màu đen, chú lực bên trong đâu chỉ tăng gấp đôi?  

Chuyện này còn chưa kết thúc, theo chú lực màu đen hoàn thành, 9 màu trên viên cầu trộn lẫn vào nhau.  

Chỉ trong phút chốc, viên cầu chín màu biến thành thủy tinh trong suốt, chú lực bên trong không chỉ không biến mất, trái lại còn tăng mạnh hơn.  

Trên không Skytree đều bị một vùng u ám bao trùm, trong u ám, tiếng sấm sét vang dội liên tục, giống như trời đang tức giận.  

- Bây giờ anh muốn cho tôi thử uy lực của nguyền rủa này nữa không?  

Mạc Phàm cầm viên cầu hỏi.