- Pháp môn Thần Cảnh sao, các người nhìn cho kỹ, tôi chỉ viết một lần, các người có thể lĩnh ngộ hay không, không phải chuyện của tôi.
Mạc Phàm vươn một tay ra nói.
- Không thành vấn đề, Mạc tiên sinh cứ viết pháp môn ra là được, nếu không thể lĩnh ngộ thì không liên quan tới Mạc tiên sinh, chúng tôi sẽ làm theo cậu.
Vị đạo sĩ kia hơi gấp gáp nói.
Chắc chắn pháp môn Thần Cảnh vô cùng huyền ảo, cho dù Mạc Phàm viết thật ra, chưa chắc tất cả mọi người đã lĩnh ngộ được.
Dù sao con đường tu luyện vẫn phải dựa vào thiên phú.
Khi nói chuyện, trong mắt vị đạo sĩ này và những người khác chớp lóe tinh quang, ngoại phóng thần thức, nhìn chằm chằm tay Mạc Phàm.
Cho dù tạm thời không thể lĩnh ngộ, nhưng chỉ cần ghi nhớ đủ công pháp, sau này cũng có cơ hội lĩnh ngộ.
Mọi người ở đây đều là cao thủ Tiên Thiên, ghi nhớ thông qua thần thức là chuyện rất đơn giản.
Đương nhiên không ít người ngoài trừ vận dụng thần thức, còn dùng bí pháp, dáng vẻ như sợ không nhớ kịp.
Đầu ngón tay Mạc Phàm sáng lên, viết xuống bốn chữ Hán như rồng bay phượng múa trên không:
- Tư chất thông thiên!
Viết bốn chữ xong, ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, linh khí tán đi.
- Đồng ý với các người, tôi đã thực hiện, các người có thể thả người tôi muốn ra chưa.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Đám người này ngoại trừ Abe Seimei ra, sắc mặt những người khác đều xanh mét.
- Mạc Phàm, đây là pháp môn Thần Cảnh cậu nói sao, cậu đang đùa chúng tôi à?
Iga nghiến răng, tức giận hỏi.
Vì pháp môn Thần Cảnh, ngay cả cánh tay của mình ông ta cũng bóp nát, chỉ nhận được bốn chữ này.
Bốn chữ này cần Mạc Phàm nói sao, ai mà chẳng biết tư chất thông thiên có thể tiến vào Thần Cảnh.
Nhưng tư chất này Tiên Thiên, Hậu Thiên vốn dĩ không thể thay đổi, rõ ràng Mạc Phàm đang đùa giỡn bọn họ.
- Đùa các người, các người đủ tư cách sao?
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Iga một cái, nói.
- Có lẽ chúng tôi không đủ tư cách, nhưng mà Mạc Phàm, cậu thân là đại sư lại chơi xấu như vậy, không khỏi quá bỉ ổi rồi.
Vị đạo sĩ kia nắm chặt tay, trầm giọng nói.
- Vừa rồi lỗ mũi trâu ông nói, nếu các ông không lĩnh ngộ được thì không liên quan đến Mạc Phàm, Mạc Phàm đã viết pháp môn ra, tôi đã lĩnh ngộ được, thế nào, lỗ mũi trâu, ông muốn lật lọng à?
An Hiểu Hiên ôm bụng cười nói.
Cô còn tưởng Mạc Phàm sẽ dùng kế hoãn binh, thật sự giao pháp môn Thần Cảnh cho đám người này, đổi lấy đám Tiểu Tuyết trước, sau đó lại ra tay với bọn họ.
Ai biết Mạc Phàm dùng bốn chữ này để đuổi đám người kia, đúng là đùa rất hay, nên thu thập đám người đó như vậy.
Vị đạo sĩ kia, chưởng môn của Thần Đạo Giáo nhíu mày, thân thể vì tức mà phát run, muốn nói gì đó nhưng đến miệng lại nuốt xuống, khuôn mặt đỏ bừng như có cây Hoàng Liên tắc ở trong cổ họng.
Đúng là ông ta có nói những lời này, nhưng mà…
Bạch Vô Song che miệng cười, trong hoa anh đào bay lượn, trông cô vô cùng quyến rũ.
- Chư vị đại sư, bây giờ các vị nên thả người rồi?
Sắc mặt mọi người khó coi, ánh mắt đám người bất thiện nhìn đám Mạc Phàm, không ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, một lão giả mặc tây trang để tóc dài màu tuyết trắng, trên mặt còn có một vết sẹo hừ lạnh một tiếng, đi ra.
- Tôi thấy không cần thiết phải nói chuyện nữa, nên ra tay thì hơn, Abe đại nhân, chư vị, mọi người cảm thấy thế nào?
Người đàn ông lạnh lùng nói.
- Mạc tiên sinh, cậu cảm thấy thế nào?
Vẻ mặt Abe Seimei lạnh nhạt hỏi, giống như từ lúc bắt đầu đã biết kết quả là như vậy.
- Tôi, chuyện này còn phải hỏi sao, các người cảm thấy tôi tới đây để đàm phán à?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Hắn tới đây không chỉ muốn mang Tiểu Tuyết và người Bạch gia khác về, còn muốn diệt nhà Miyamoto, cho đến bây giờ đều không có ý định thỏa hiệp với bọn họ.
Đương nhiên cũng không phải không thể thỏa hiệp, nếu người nhà Miyamoto tự sát hết, những người khác đưa bồi thường có thể đả động hắn, hắn cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng đám người này muốn pháp môn Thần Cảnh mới bằng lòng thả người, cũng được, có bản lĩnh thì tới lấy đi.
- Còn nữa, Abe Seimei, tốt nhất là ông lấy Nguyên Thần bản mệnh của ông ra, tuy phân thân này của ông ngưng thực, nhưng không phải là đối thủ của tôi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Abe Seimei này vẫn là phân thân, người khác không nhìn ra, nhưng muốn giấu được hắn, quá khó khăn rồi.
Mạc Phàm vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn về phía Abe Seimei lại có thêm vài phần kính sợ.
Phân thân này đã khiến bọn họ cảm thấy như ngọn núi cao, như đối diện với vực sâu, vậy mà vẫn chỉ là phân thân, như thế bản thể của Abe Seimei mạnh cỡ nào?
- Còn các người nữa, có thể cùng tiến lên, đánh bại tôi sẽ có khả năng đạt được pháp môn Thần Cảnh, nhưng nếu thua sẽ chết.
Mạc Phàm không đợi Abe Seimei trả lời, nhìn lướt qua những người khác nói.
Những người ở trước người Abe Seimei nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh, do dự một lát.
Không thể không nói Mạc Phàm là một người rất nguy hiểm, nhưng so với nguy hiểm này, pháp môn Thần Cảnh càng mê người hơn, cùng ra tay với Abe Seimei, tuyệt đối là cách pháp môn Thần Cảnh một khoảng, càng gần hơn nữa.
Bởi vì nếu Abe Seimei không phải đối thủ của Mạc Phàm, vậy chỉ có đại thần trong truyền thuyết Nhật quốc mới đối phó được Mạc Phàm.
- Hai người quay về máy bay đi.
Mạc Phàm không để ý đến đám người này, nói với Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên ở phía sau.
- Cậu cẩn thận một chút.
Trong mắt Bạch Vô Song hiện lên vẻ lo lắng, dịu dàng nói.
Đến nay bản thể của Abe Seimei còn chưa xuất hiện, không biết bản thể sẽ mạnh tới đâu, Mạc Phàm nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Ừm.
Mạc Phàm khẽ gật đầu.
Hai bọn họ lên máy bay, hai tay Mạc Phàm vũ động, một pháp ấn mắt thấy thành hình, rồi nhanh chóng ngừng lại.
- Cho các người thời gian suy nghĩ, đợi tôi thi pháp hoàn toàn, những người ở lại sẽ thành kẻ địch của tôi, các người cũng có thể ra tay bây giờ.
Cho dù trên máy bay trực thăng có Ngao Thiên ở đó, nhưng vẫn cần thêm trận pháp phòng hộ nữa.
Bởi vì tuy hắn biết đây không phải là bản thể của Abe Seimei, nhưng không nhận thấy được sự tồn tại của ông ta.
- Thanh Phong Quyết!
Máy bay trực thăng bay lên.
- Thương Long Tường Thiên!
Sáu cái cánh xuất hiện xung quanh phi cơ trực thăng.
- Kim Cương Chú!
Một màn hào quang màu vàng xuất hiện.
- Phong Ngâm Vô Thanh, Phong Hành Vô Hình, Phong Tường Vô Tướng!
- Hỗn Nguyên Bản Quy!
- Lôi Tiêu!
- Hỏa Thần!
…
Một đám trận pháp phòng hộ hay tấn công xuất hiện trên máy bay trực thăng, khí tức trên máy bay trực thăng đã khiến da đầu người ta run lên, áp lực vô hình đặt lên tim bọn họ.
Những người đó thấy Mạc Phàm không có ý dừng lại, trong đó có mấy người do dự, bóng người nhoáng lên một cái, lùi về phía xa.
Có người dẫn đầu, một đám người trước người Abe Seimei ngoại trừ hai lão giả ra, những người khác đều rời đi.
Muốn pháp môn Thần Cảnh, cũng phải còn mạng mới được.
Mạc Phàm dùng liên tục nhiều pháp thuật như vậy, chỉ riêng điểm này bọn họ đã không thể so sánh được.
Vẫn nên rời đi trước, nếu Mạc Phàm bị đánh bại, sau đó lại nghĩ biện pháp khác.
- Đúng rồi, còn cái này nữa, Càn Khôn Nhất Thuấn!
Mạc Phàm nghĩ một lát, đánh pháp ấn cuối cùng lên máy bay trực thăng.
Ý niệm hắn vừa động, máy bay trực thăng bay về phía sau, dừng ở không trung cách không xa.