Thần Y Trọng Sinh

Chương 951




Hắn đã không còn là người của Long Tổ, thậm chí đã đứng về phía đối đầu với Long Tổ.  

Nhưng những Thủy Tộc U Châu này gi ết chết người vô tội, hắn muốn những người đó phải cho hắn câu trả lời.  

Trước khi đi Nhật quốc, giải quyết việc này đi đã.  

Cho dù hắn không tin là Ngao Thiên ra lệnh, nhưng hắn muốn Ngao Thiên trả lời hắn.  

Mạc Phàm vừa nói những lời này, sắc mặt đám Ngao Thiên khó coi.  

- Mạc tiên sinh, chuyện này là tiểu vương ra lệnh.  

Ngao Thiên do dự một lát, nói chắc chắn.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên sắc bén, nhưng lập tức biến mất.  

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, một người đàn ông và một người phụ nữ đi từ trong cánh cửa bên cạnh ra.  

Hai người khoảng hơn hai mươi tuổi, người đàn ông mặc trang phục thời Đường màu trắng, thân thể cao gầy, gương mặt như bạch ngọc, ngũ quan như đại sư tỉ mỉ phác thảo ra, anh khí bức người, anh tuấn hơn những minh tinh Hàn quốc rất nhiều.  

Nữ có mái tóc dài đến mông, mặc áo may ô màu trắng hở rốn, trước ngực lộ ra một vùng lớn tuyết trắng, phía dưới là quần bò dán sát vào độ cong mông của cô, lộ rõ đường cong hoàn mỹ cỡ “S” ra ngoài.  

Gương mặt lạnh lùng, tuyệt đối là cấp bậc họa quốc ương dân, giống như công chúa sống trong truyện tranh.  

Người đàn ông và mỹ nữ vừa tới, bốn hộ vệ chạy đến theo.  

- Tứ thái tử, thất công chúa, hai người không thể vào đây.  

Một hộ vệ trong đó vội vàng khuyên.  

- Nơi này là địa bàn của chúng ta, vì sao tôi không thể vào, anh là công chúa hay tôi là công chúa.  

Người phụ nữ hơi nhíu mày, trong đôi mắt như bảo thạch chớp lóe sắc bén, nhìn lướt qua mấy tên hộ vệ kia, lạnh lùng nói.  

- Chuyện này…  

Tên hộ vệ kia bị người phụ nữ nhìn chăm chú, cúi đầu xuống.  

- Phế vật.  

Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, vào trong sảnh chỗ Mạc Phàm.  

- Tiểu thất, ở đây không có chuyện của con, nhanh lui ra.  

Ngao Thiên nhìn thấy Ngao Sương, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói.  

Người phụ nữ làm như không nghe thấy, lập tức đi đến đối diện Mạc Phàm, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.  

- Cậu là Mạc Phàm, nhân loại thả phụ vương tôi ra đúng không?  

Thất công chúa mới mở miệng, Ngao Thiên lập tức bùng nổ, trực tiếp đứng bật dậy, khí tức cường giả thuộc Thần Cảnh như thủy triều lập tức xuất hiện.  

Trên du thuyền ngoại trừ Mạc Phàm ra, những người khác đều cứng đờ người, giống như Thái Sơn áp đỉnh.  

Bên ngoài du thuyền, nước biển nhao nhao lan ra bốn phương tám hướng, giống như vô cùng sợ khí tức này.  

ể ấ ể- Tiểu thất, không thể vô lễ với Mạc tiên sinh!  

Ngao Thiên giơ một tay lên, cao giọng quát.  

Ông ta được Mạc Phàm thả ra, nợ ân tình của Mạc Phàm thì không nói, ngay cả ông ta cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, vậy mà con gái của ông ta dám làm càn trước mặt Mạc Phàm, đúng là không biết sống chết.  

Thất công chúa không ngờ Ngao Thiên sẽ tức giận lớn như vậy, sợ tới mức sửng sốt.  

Nhưng cô thấy Ngao Thiên không bỏ tay xuống, không chỉ không rời đi, trái lại còn hỏi:  

- Con không đi, những tên khốn nạn Long Tổ đều là con giết, người nào làm người đó chịu, con xem người này có thể làm gì con?  

Ngao Thiên nhíu mày, trong mắt lóe lên chút không nỡ, nhưng tay vẫn hạ mạnh xuống.  

Kình phong vù vù, không lưu tình chút nào.  

Ông ta đã cản mọi chuyện lại, nha đầu chết tiệt này còn đứng ra, nếu ông ta không ra tay, đợi Mạc Phàm ra tay thì muộn rồi.  

Phải biết rằng Mạc Phàm từng là người của Long Tổ, nha đầu kia vốn là người có tội, lần này lại trực tiếp mạo phạm Mạc Phàm.  

Mỹ nữ cảm nhậnđược kình phong cũng không thèm để ý, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn Mạc Phàm như cũ, giống như Mạc Phàm ngủ với cô mà không chịu trách nhiệm.  

Thấy một chưởng liệt thiên liệt địa của Ngao Thiên sắp đánh xuống, Mạc Phàm nhướn mày, bàn tay vung lên.  

- Đủ rồi, ngồi xuống đi.  

Một cơn gió thổi lên, không chỉ hóa giải kình khí trên tay Ngao Thiên, còn đóng đinh Ngao Thiên tại chỗ.  

- Mạc tiên sinh, tiểu nữ quá bướng bỉnh, tiểu vương nhận lỗi thay con bé với cậu trước.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, khẽ nâng mí mắt nhìn thất công chúa.  

Hắn vốn thấy kỳ lạ vì sao Ngao Thiên nói mình ra lệnh ám sát thành viên của Long Tổ, bây giờ hắn hiểu rõ rồi.  

- Cô tên là gì?  

- Vì sao bản công chúa phải nói cho cậu.  

Thất công chúa khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói.  

Ngao Thiên chau mày, mồ lôi lạnh chảy ra liên tục.  

- Đây là Ngao Liệt con trai đứng thứ tư của tôi, nha đầu chết tiệt này tên là Ngao Sương con gái đứng thứ bảy, từ nhỏ Tiểu Sương đã không được dạy dỗ, để Mạc tiên sinh chê cười rồi.  

Ngao Thiên lau mồ hôi trên trán nói.  

Mạc Phàm không để ở trong lòng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Ngao Sương.  

- Tôi đã thả phụ vương cô, vì sao cô còn muốn giết người của Long Tổ?  

- Sao bản công chúa biết cậu thả phụ vương tôi, nếu cậu nói với bản công chúa trước, bản công chúa chẳng muốn giết những người đó.  

Ngao Sương lạnh lùng nói, cho dù là dỗi cũng rất đáng yêu.  

- Mạc tiên sinh là như vầy, tiểu nữ phát hiện phong ấn Hải Nhãn ở dưới thủ đô đã được giải trừ, liền dẫn một đám người qua Hải Nhãn đến thủ đô, bọn họ không tìm được tiểu vương ở trong Tỏa Long Tỉnh, cho rằng tiểu vương bị người của Long Tổ gi ết chết, cho nên mới ra khỏi Tỏa Long Tỉnh tìm người Long Tổ, còn chưa đi xa, tiểu nữ mang theo đám người tình cờ tìm được một cứ điểm của người Long Tổ, chuyện sau đó chắc Mạc tiên sinh đều biết rồi.  

Ngao Thiên cung kính nói.  

Bây giờ trông cậy Ngao Sương nói chuyện tử tế với Mạc Phàm là không thể, ông ta đành phải đứng ra giải thích.  

- Tình cờ tìm được một điểm cứ điểm của người Long Tổ sao?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

Nếu không biết cứ điểm của người Long Tổ, rất khó tìm được, cho dù tìm được chắc chắn bên ngoài có trận pháp phòng hộ, người ngoài khó mà đi vào.  

Ở thủ đô rộng lớn như thế, lại bị đám Ngao Sương tìm thấy dễ dàng, tỷ lệ này không khác gì trúng sổ số cao.  

- Tình cờ là rẽ trái rẽ phải là thấy cứ điểm của người Long Tổ, còn không cần phá trận pháp hộ trang.  

Ngao Sương nói thêm một câu.  

- Vậy tôi biết sao lại thế này rồi?  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, nhưng ánh mắt phát lạnh.  

- Mạc tiên sinh, chẳng lẽ có người giở trò sau lưng sao?  

Ngao Thiên nheo mắt hỏi.  

Khi ông ta ra khỏi Tỏa Long Tỉnh, phong ấn trên Hải Nhãn còn chưa bị hủy, nếu không ông ta đã đi qua Hải Nhãn về thẳng U Châu, sẽ không có chuyện này xảy ra rồi, cho nên ông ta cũng hoài nghi có người giở trò, nhưng không có chứng cứ.  

- Nếu tôi đoán không sai, là Dạ Vô Nhai làm, còn pháp khí sao, hẳn là thứ này.  

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, bia Địa Giới thủ đô xuất hiện trong tay hắn.  

Lúc trước hắn hoài nghi Dạ Vô Nhai giở trò, bây giờ chỉ có thể là Dạ Vô Nhai rồi.  

Mở phong ấn Hải Nhãn, thay đổi địa mạch, khiến đám Ngao Sương không tốn sức tới cứ điểm của Long Tổ, làm như vậy được ở thủ đô chỉ có bia Địa Giới.  

Bia Địa Giới vừa xuất hiện, trước mắt đám Ngao Thiên đều sáng lên.  

Ngay cả Ngao Sương cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.  

Tất nhiên là bọn họ có biết bia Địa Giới, nhưng không ngờ từ tay Dạ Vô Nhai tới tay Mạc Phàm nhanh thế.  

- Nếu là như vậy, chuyện này không phải lỗi của bản công chúa đúng không?  

Ngao Sương hơi nhếch miệng nói.  

- Sai vẫn là tại cô.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Mạc Phàm vừa nói câu này, hô hấp của đám Ngao Thiên lập tức khó khăn, nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng.