Trần Thiên Tinh, thuộc hạ của Long Khiếu bị một cước đá bay?
- Chuyện này…
Đường Long khiếp sợ không nói nên lời, hai mắt vội vàng nhìn chằm chằm Long Khiếu, giống như nhìn cọng rơm cứu mạng.
Cục trưởng Bành chau mày, tay nâng súng lên.
Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, liếc mắt nhìn Tôn Hổ một cái, không nói gì.
Long sư phụ nhìn lồng ngực Trần Thiên Tinh, phẫn nộ đồng thời trong mắt cũng hiện lên chút hoảng sợ, bản lĩnh của đồ đệ mình ông ta hiểu rõ.
Tuy mới tiến vào cảnh giới Nội Kình, ông ta dốc toàn lực cũng khó thắng đồ đệ này, nếu không sao hôm nay ông ta lại mang tới?
Thực lực của đồ đệ ông ta như vậy, lại bị Tôn Hổ một cước đá bay, chắc chắn thực lực của đối phương trên bọn họ rất nhiều.
Nhưng chuyện đã đến nước này, vì thể diện ông ta chỉ có thể kiên trì.
- Các hạ dám đánh lén, quá đê tiện rồi?
- Đánh lén, nếu cậu ta thật sự lợi hại, sao có thể bị tôi đánh trúng?
Tôn Hổ cười mỉa, không xấu hổ chút nào.
Được làm vua thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé, đánh lén hay không đánh lén cái gì, có thể thắng đó là vương.
- Đồ đệ của tôi là học nghệ không tinh, để sư phụ tôi tới lĩnh giáo thủ đoạn của các hạ đi.
Sắc mặt Long sư phụ đỏ bừng, tức giận nói.
- Lão già kia, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, hôm nay ông đây tới là để giết người, nếu bản lĩnh của ông không như ông nói, lát nữa ông cũng sẽ không kém đồ đệ của ông bao nhiêu đâu.
Trong mắt Tôn Hổ hiện lên sát ý.
- Càn rỡ, lão phu tới dạy cậu làm người như thế nào.
Cuối cùng Long sư phụ không thể nhịn được nữa.
Ông ta uy phong cỡ nào ở thành phố Đông Hải, không biết bao nhiêu con nhà giàu muốn bái ông ta làm thầy, đều bị ông ta từ chối, ngay cả thị trưởng thấy ông ta cũng phải gọi một tiếng Long đại sư, vậy mà tên nhóc này dám nhục nhã ông ta.
Ông ta nổi giận gào lên một tiếng, tay nắm thành quyền, một quyền đánh về ngực Tôn Hổ.
Một quyền nhìn không biến hóa nhiều, nhưng tay có gió bão bám vào, tranh chữ trên tường trong nhà đều bị gió thổi bay phấp phới, cốc chén bị thổi đổ, lăn từ trên bàn xuống, rơi vỡ nát.
Một đấm đánh ra, tứ phương lay động!
Mắt Tôn Hổ hơi nhíu lại, lộ ra chút bất ngờ, sau đó cười mỉa.
- Tốt mã dẻ cùi.
- Bớt nói linh tinh đi, hãy nhận lấy quả đấm thật này.
Lông mày Long sư phụ nhướn lên, tức giận nói.
Thấy một quyền của Long Khiếu sắp đánh tới, tay Tôn Hổ giơ ra, năm ngón tay mở thành như móng vuốt, một lực hút tự nhiên xuất hiện trên tay anh ta, khí thế Long Khiếu vừa ngưng tụ tự sụp đổ trong chớp mắt.
- Cái gì?
Sắc mặt Long Khiếu thay đổi.
Hai người va chạm vào nhau, giống như một quả bom nổ mạnh bên cạnh bọn họ.
Tất cả tiểu lâu vì chuyện này mà chấn động, Long Khiếu lùi về sau năm bước, Tôn Hổ lùi về sau một bước.
Thắng bại chưa phân, nhưng mạnh yếu vừa nhìn là biết.
- Sao lại có chuyện như vậy?
Sắc mặt Long Khiếu vô cùng tái nhợt.
- Sợ sao? Không phải ông muốn dạy tôi làm người à, hay là tôi dạy ông luyện võ như thế nào nhé.
Tôn Hổ cười hung dữ, như báo săn ngửi được mùi máu, đánh móc sau gáy Long Khiếu.
Móng tay như lưỡi dao sắc bén, chỉ cần đụng trúng vào thịt sẽ bị xé rách.
Long Khiếu tự biết không địch lại, nhưng không thể trốn thoát thế công sắc bén của Tôn Hổ, vận chuyển Nội Kình, thi triển Ngũ Phương Quyền đến mức tận cùng, thân pháp cũng vận dụng đến cực hạn, không dám có chút lười biếng, miễn cưỡng chống đỡ.
“Rầm rầm…” Tiếng ù ù vang lên, gió bão nổi lên, tàn phá trong nhà hàng.
Không lâu sau, toàn bộ căn phòng lộn xộn hết, vách tường vỡ nát, dụng cụ dập nát.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nhìn hai người liều mạng với vẻ hứng thú.
Tuy không so được với đấu pháp của cao nhân ở Tu Chân giới, nhưng ít ra đẹp hơn đánh nhau bình thường nhiều.
Đường Long không bình tĩnh như vậy, không ngừng nuốt nước miếng, sau lưng ẩm ướt một vùng lớn, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Cao thủ Nội Kình quá lợi hại, tốc độ của hai người đều nhanh anh ta không nhìn được, chỉ cảm thấy hai người va chạm vào nhau như có một quả bom nổ mạnh, vô cùng khủng bố.
“Rầm!” một tiếng rất lớn, hai người lại tách ra.
Một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, lùi năm sáu thước mới dừng lại.
Đường Long nhìn về phía người kia, là Long Khiếu anh ta mời đến.
Lúc này sắc mặt Long Khiếu tái nhợt, một tay ôm ngực, khóe miệng không ngừng có máu tươi tràn ra, rõ ràng là bị đánh bại.
- Không ngờ tới các hạ là cao thủ Nội Kình trung kỳ, trách không được lợi hại như vậy.
Long Khiếu nói.
- Tôi Nội Kình trung kỳ cái rắm, loại Nội Kình sơ kỳ chưa từng giết người như ông, có năng lực đánh đồng với người liếm máu trên dao như tôi sao?
Tôn Hổ kiêu ngạo nói.
Gương mặt già nua của Long Khiếu đỏ bừng, vốn muốn lấy lại chút mặt mũi cho mình, ai biết bị Tôn Hổ đâm thủng.
Tôn Hổ đánh bại Long Khiếu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Long, lấy dao găm đen bên hông ra, bước từng bước đến chỗ Đường Long.
- Long ca, tự anh ra tay, hay là tôi tự mình chém anh vạn đao đây?
Vẻ mặt Đường Long thay đổi, trong lòng trầm xuống.
- Tôn Hổ, nhanh giơ tay lên, nếu không tôi sẽ bắn chết cậu.
Ngón tay cục trưởng Bành để sẵn ở cò súng, cảnh cáo nói.
Khi ông ta làm cảnh sát hình sự, có tiếng là tay súng thiện xạ, Long Khiếu và đồ đệ của Long Khiếu đều bị đánh bại, chỉ có thể dựa vào ông ta rồi.
Khóe miệng Tôn Hổ nhếch lên, không có kích động, dao trên tay chuyển động, cười gằn nhìn về phía cục trưởng Bành, bước một bước về phía cục trưởng Bành.
- Bắn chết tôi sao? Ông thử xem, có thể bắn chết tôi hay không?
Cục trưởng Bành khẽ nhíu mày, bóp cò không chút do dự.
“Pằng” một tiếng, đạn bay ra.
Một màn khó mà tin xuất hiện, hình như Tôn Hổ nhìn được đường của viên đạn, thân thể tránh sang một bên với tốc độ rất nhanh, thoải mái trốn tránh.
Cục trưởng Bành và Đường Long sửng sốt, sau đó tái mét.
- Đây là người sao?
Cục trưởng Bành từng tham gia nhiệm vụ bắt kẻ cướp cấp bậc Nội Kình, nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh bọn họ trốn đạn.
“Pằng pằng pằng…” Cục trưởng Bành bắn ra liên tục mấy phát, Tôn Hổ đều trốn tránh được.
- Dùng hết đạn rồi, có phải đến lượt tôi rồi không?
Tôn Hổ tiện tay ném một cái, dao trong tay đâm thủng tay cục trưởng Bành, đặt trên vách tường cùng với súng lục.
- A…
Tiếng kêu thảm thiết của cục trưởng Bành truyền từ trong miệng ra.
- Ha ha!
Thu phục cục trưởng Bành xong, Tôn Hổ cười đắc ý.
- Long ca, cao thủ và cảnh sát anh mời đến đều không làm gì được tôi, anh còn trông cậy vào ai đây?
Hoàn toàn không để Mạc Phàm ở trong mắt.
Sắc mặt Đường Long xám như tro tàn, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.
- Muốn ra tay với Long ca, thì giết tôi trước.
A Hào dứt khoát ngăn cản trước người Đường Long.
- A Hào, tránh ra, oan có đầu nợ có chủ, để anh ta giết tôi đi.
Đường Long thấy A Hào còn dám đứng ra, hơi sững sờ.
Nhiệt huyết cũng theo đó sôi trào hừng hực, dù sao cũng chết.
- Ha, còn rất nghĩa khí, vậy chó giữ nhà của anh chết trước đi.
Trong mắt Tôn Hổ lộ ra khinh miệt, một quyền đánh về phía A Hào.
Quả đấm chưa tới, gió bão đã thổi A Hào không mở mắt ra được.
Ngay phía sau, một giọng nói bình tĩnh truyền từ bên cửa sổ đến.
- Đường Long, có cần tôi giúp một tay không?