Quỷ Độc không được tính là loại độc mạnh, ví dụ như Thất Bộ Tán, đi bảy bước sẽ xuyên ruột thối bụng mà chết, nhưng chỗ đáng sợ nhất của độc dược này là khó giải.
Bình thường người trúng loại độc này bị Quỷ Độc ăn mòn rất lâu, độc dịch đã rót vào cốt tủy, cho dù có giải dược cũng vô dụng.
Nhưng loại độc dược này được giải quyết nhanh chóng dưới tay Mạc Phàm, chỉ là chuyện khẽ búng tay.
- Tiểu tử, cậu là ai?
Nữ cảnh sát cũng rất muốn biết chuyện này.
Có thể nói thủ đô là nơi tụ tập thần y, phần lớn bác sĩ giỏi nhất Hoa Hạ đều tụ tập ở đây.
Nhưng cô chưa từng thấy bác sĩ nào chữa bệnh như Mạc Phàm.
Rõ ràng rất đơn giản, nhưng hiệu quả thì thần kỳ.
- Ông còn 50 giây nữa.
Mạc Phàm vừa điểm lên mi tâm một cô bé, vừa lạnh lùng nói.
Hắn hoàn toàn có thể gi ết chết người đàn ông này ngay, cũng nhất định phải giết người đàn ông này, nhưng hắn không muốn ra tay trước mặt nữ cảnh sát kia.
- Cậu!
Người đàn ông gầy khô nheo mắt lại, trong mắt lộ ra chút lo lắng.
Dựa theo tốc độ của tiểu tử này, chỉ cần một phút là giải được Quỷ Độc trên người tất cả đứa bé.
Tuy ông ta không tin Mạc Phàm có thể tìm được ông ta, nhưng dự cảm không hay luôn bao phủ trong lòng ông ta, không thể nào xua tan được.
- Đúng rồi, ông vốn không xứng biết tên tôi, nhưng tôi sắp giết ông, để ông chết một cách rõ ràng, tôi tên là Mạc Phàm, đến từ Đông Hải Giang Nam.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Mắt người đàn ông gầy khô mở to, vẻ mặt ngẩn ra, giống như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.
Mạc Phàm Đông Hải.
Sao ông ta có thể không biết tên này, chỉ sợ tất cảtu sĩ ở Hoa Hạ không ai không biết Mạc Phàm.
Vừa rồi ông ta còn nói tiểu tử này nghĩ mình là Mạc Phàm à, không ngờ cậu ta thật sự là Mạc Phàm.
- Làm sao có thể?
Ông ta lắc đầu không tin.
Quả thật gần đây Mạc Phàm ở thủ đô, nhưng đường đường là Mạc Phàm số một Hắc Bảng Hoa Hạ, sao có thể xuất hiện ở bến ga thủ đô, ông ta còn gặp rất đúng lúc.
Tỷ lệ gặp phải chuyện này còn nhỏ hơn nhắm mắt mua một vé sổ xố, trúng hơn mười triệu.
Mạc Phàm chỉ cười nhạt, tiếp tục chữa trị cho những đứa bé còn lại.
Người đàn ông gầy khô nhanh chóng phản ứng kịp, ra vẻ trấn định nói:
- Tiểu tử, cậu là Mạc đại sư, vậy tôi là Lâm Thiên Nam, tôi đi trước, cậu ở ngoài quỷ môn đi, tôi đợi cậu tới bắt.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ông ta không yên lòng, không dám tiếp tục dây dưa nữa, trực tiếp biến mất trong quỷ môn.
Nhỡ đâu hôm nay ông ta giẫm phải phân chó, tiểu tử này thật sự là Mạc Phàm, ông ta thật sự không trốn thoát.
Phải biết rằng Mạc Phàm không chỉ giết Vạn Thiên Tuyệt dưới một người trên vạn người, còn đánh bại Long Vương U Châu yêu thú Thần Cấp nhốt trong Tỏa Long Tỉnh thủ đô, hai người này bất luận là ai ông ta đều không chọc được, càng không nói đến Mạc Phàm kh ủng bố hơn.
Một chân khác của ông ta tiến vào trong quỷ môn, quỷ môn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất không thấy tung tích, giống như chưa từng xuất hiện.
Nữ cảnh sát thấy người đàn ông gầy khô cứ biến mất như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cách không thi chú, nhất ngữ thành pháp, điểm chỉ chữa bệnh, hiện giờ ngay cả quỷ môn đều xuất hiện, hoàn toàn giống như phim tiên hiệp trên TV, quả thực quá thần kỳ rồi.
Cô có cảm giác những việc lạ mà cô thấy trên đời, còn không nhiều bằng như bây giờ.
- Như vậy đã khiến ông ta thoát được sao?
Nữ cảnh sát ấp úng nói.Mạc Phàm chữa khỏi cho đứa bé cuối cùng xong, nhìn lướt qua nơi người đàn ông gầy khô biến mất.
- Muốn chạy trốn trước mặt tôi, dễ như vậy sao?
Ở trước mặt hắn, người đàn ông gầy khô này chỉ như một con kiến, cho dù con kiến mọc cánh có thể bay được, có năng lực bay đi đâu?
Mạc Phàm cất Càn Khôn Ấn chứa Quỷ Mị và Quỷ Si trên bầu trời, ngón tay sáng lên, bia Địa Giới xuất hiện trong tay hắn.
Quỷ môn mà thôi, nếu người đàn ông này có thể mở ra, hắn có thể không mở được sao.
Nhưng so với chuyện mở quỷ môn, dùng bia Địa Giới đơn giản hơn nhiều.
Hắn vươn một ngón tay chỉ bia Địa Giới, hào quang màu vàng sáng lên trên đó.
- Đợi một chút!
Nữ cảnh sát vội vàng nói.
- Hửm?
Mạc Phàm nhíu mày.
- Làm sao vậy?
- Không phải cậu cũng cần tế phẩm mới mở được cửa đấy chứ?
Nữ cảnh sát cảnh giác nhìn Mạc Phàm nói.
Vừa rồi người đàn ông gầy khô kia triệu hồi ra một cánh cửa, phải giết mỹ nữ mặc trang phục công sở mới được.
Mạc Phàm lấy một tấm bia đá ra, muốn đuổi theo tên bại hoại kia, không phải cũng cần giết người mới có thể đi đấy chứ, như vậy chẳng khác nào 1 cộng 2 bằng 3, 2 cộng 1 bằng 3.
Mạc Phàm lắc đầu, cười không nói gì.
Ngực nữ cảnh sát này không nhỏ, não cũng không nhỏ đâu.
- Đúng vậy, cô nói xem dùng ai hiến tế thì tốt đây?
- A, cậu thật sự cần người sống hiến tế sao?
Miệng nữ cảnh sát há to, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc nói.
Đúng là để cô đoán trúng rồi, gia hỏa kia muốn bắt tên bại hoại cũng cần lấy người sống hiến tế.
- Muốn được tác dụng như vậy, phải trả cái giá tương ứng, cô nói xem?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
- Vậy, vậy…
Nữ cảnh sát xoắn xuýt.
- Nếu không thì khoan hãy bắt tên bại hoại kia, đưa những người này đến bệnh viện trước đã.
Nữ cảnh sát do dự một lát, nhìn thoáng qua đám người nằm ngổn ngang trên đất.
Vì bắt một người xấu, muốn dùng người sống mở đường, chuyện như vậy không làm thì tốt hơn.
Mạc Phàm cười khẽ, không đùa nữ cảnh sát nữa.
- Ở đây giao cho cô, tôi sao, người không chạy thoát được sẽ không chạy thoát.
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, bàn tay vung lên.
Mở quỷ môn mà thôi, chỉ là một câu của hắn, sao có thể cần mua lộ phí mở quỷ môn, cho dù hắn muốn cũng cần phải có người dám muốn mới được.
Huống chi hắn có bia Địa Giới này, mở quỷ môn đâu phiền phức như vậy.
Theo bàn tay hắn vung lên, bia Địa Giới trôi nổi trong không trung mở ra, diện tích khoảng một căn phòng nhỏ.
Trên Địa Giới là tòa nhà cao tầng, con đường, con sông, sơn mạch nhanh chóng xuất hiện, giống như bản đồ hình chiếu 3D.
Nữ cảnh sát đứng phía trước, mắt mở to.
- Đây là thứ gì, không phải là thủ đô sao?
Cô là người sinh ở thủ đô, mấy chục năm đều ở đây, từ nhỏ đã chạy loạn trong phố lớn ngõ nhỏ, liếc mắt một cái là nhận ra.
Mạc Phàm không để ý đến nữ cảnh sát này, bia Địa Giới của thủ đô, tất nhiên phải chiếu thủ đô rồi.
Hắn điểm lên mi tâm, một đám thanh quang bay từ mi tâm hắn ra, rơi lên bia Địa Giới.
Hào quang trên bia Địa Giới nhoáng lên một cái, ngay vị trí cách bọn họ không xa, có một điểm đỏ sáng lên.
Mạc Phàm nheo mắt lại, đi đến nơi điểm đỏ lóe lên, một tay vung lên.
- Khởi!
“Xèo xèo!”
Tiếng tảng đá ma sát vang lên, một cánh cửa chậm rãi xuất hiện ở điểm đỏ đó.
Mạc Phàm bước vào trong cửa đá, bia Địa Giới như một bức tranh cuộn tròn nhanh chóng khép kín, hào quang thu lại theo, tính cả Mạc Phàm cùng biến mất.
Vẻ mặt nữ cảnh sát lại sửng sốt, nhưng mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
- Chuyện này, chuyện này không phải mơ đấy chứ…