Thần Y Trọng Sinh

Chương 892




- Không có đồ của Nho Môn, ngay cả một cái vảy của bổn vương ngươi cũng không làm bị thương được, vì bổn vương không đơn giản như ngươi nghĩ, ta khuyên ngươi đừng hành động theo cảm tính tốt hơn, nếu không ngươi sẽ chết thảm lắm.  

Long Vương U Châu cười nói.  

Mạc Phàm nhìn Long Vương U Châu, trên mặt không có chút bối rối.  

Ý niệm của hắn vừa động, Tam Thư và Tam Thánh Bút đều biến mất vào trong nhẫn trữ vật.  

- Đối phó ngươi không cần dùng cái gì, chỉ cần đôi tay là đủ.  

Mạc Phàm vươn hai tay ra, thản nhiên nói.  

- Đôi tay?  

Long Vương U Châu lộ ra vẻ khinh thường.  

Hiện giờ Mạc Phàm có thể khiến nó nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ là tốc độ khác hẳn với người thường, kiếm khí của Mạc Phàm không làm nó bị thương được, quả đấm có thể làm gì?  

Nó cười lạnh lùng, thân thể to lớn như khí cầu bị chọc thủng, nhanh chóng co rút lại.  

Chỉ trong chớp mắt, nó biến từ to như ngọn núi thành người bình thường, hắc quang chớp lóe trên người nó.  

Hào quang thu lại, lộ ra một người đàn ông trung niên.  

ổ ể ấNgười đàn ông trung niên khoảng 3, 40 tuổi, thân thể cao lớn nhìn rất khôi ngô, khoảng hơn 1m9.  

Người đàn ông mặc y phục màu đen thời Minh, tóc dài đen tuyền buộc sau lưng, mày kiếm mắt sáng, toàn thân đều lộ ra khí tức khiến người ta tâm kinh đảm hàn.  

Long Vương U Châu biến thành hình người, vẻ mặt không ít người thay đổi.  

Yêu thú đến cảnh giới Tiên Thiên có được trí tuệ của nhân loại, có thể nói chuyện như người.  

Đến Thần Cảnh có thể thay da đổi thịt, biến thành hình người, chắc chắn người đàn ông này là hình người của Long Vương U Châu.  

- Tiểu tử, đến đây đi, để bổn vương nhìn xem đôi tay của ngươi có bản lĩnh gì?  

Long Vương U Châu ngoắc ngón tay với Mạc Phàm, khiêu khích nói.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tươi cười như có như không xuất hiện.  

Dùng Tam Thư và Tam Thánh Bút đối phó Long Vương U Châu thì đơn giản hơn một chút, nếu con rồng này muốn thử quả đấm của hắn, vậy để nó mở mang kiến thức đi.  

- Ha ha, ngươi cho rằng ngươi biến thành hình người thì có thể sao?  

- Ngươi thử xem thì biết, có lẽ bổn vương nên để ngươi nhìn xem, cái gì gọi là không biết và ngây thơ.  

Long Vương cười nói.  

Nó thân là Long Vương lại muốn biến thành hình người, không phải chỉ vì có thể tiến vào thế giới nhân loại.  

Trái ngược với hình thái nhân loại, nó càng thích bộ dạng Long Tộc hơn.  

Sở dĩ biến thành như vậy, là vì hình thái này khiến tốc độ của nó tăng lên gấp bội lần, cũng khiến sức lực của nó càng thêm ngưng thực.  

Nếu nói hình thái Chân Long do hợp kim tạo ra, vậy nó hiện giờ là hợp kim siêu cấp.  

Vừa rồi tốc độ của Mạc Phàm nhanh hơn nó, bây giờ thì chưa chắc.  

Nó nói xong không để ý đến Mạc Phàm, dưới chân khẽ điểm nhẹ, một đồ án hình tròn màu đen xuất hiện.  

“Bùm!” một tiếng thật lớn.  

Rõ ràng chỉ là một cước, đại sơn, sơn cốc và không khí xung quanh giống như không thể chịu được một cước này của Long Vương, bỗng nhiên trầm xuống, giống như là bọt biển.  

Những tu sĩ đứng trên núi có không ít người trực tiếp ngã xuống đất, không ngã xuống thì kêu lên đau đớn, giống như bị thương nặng.  

Một cước của Long Vương ổn định, trong chớp mắt thân thể b ắn ra, tốc độ vô cùng nhanh, giống như sao chổi, tốc độ lúc nãy không thể so được với bây giờ.  

Nó đến chỗ nào, không gian chỗ đó giống như thủy tinh, dưới trùng kích của Long Vương U Châu, liên tục vỡ ra thành mảnh.  

Khe hở này hình thành ra vết rạn như mạng nhện, lan tràn về phía Mạc Phàm.  

Một quyền giống như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía đầu Mạc Phàm.  

Quả đấm còn chưa tới, xung quanh sớm đã chấn động một vùng.  

- Chuyện này…  

- Lực lượng và tốc độ thật đáng sợ.  

- Vừa rồi Long Vương U Châu không dùng toàn lực sao?  

Tuy Long Vương đánh về phía Mạc Phàm, nhưng dưới lực lượng đáng sợ, cho dù là Dạ Vô Nhai hay những người khác, đều cảm thấy trái tim như bị tảng đá to đè lên, vô cùng khó chịu.  

Lực ảnh hưởng cường đại như vậy, thực lực chân chính mạnh thế nào có thể nghĩ được.  

Nhìn một quyền này, lông mày đám Long Nhược Tuyết nhíu chặt.  

Bọn họ muốn nhắc nhở Mạc Phàm, nhưng muốn nói lại không có cơ hội.  

Chỉ trong chớp mắt, một quyền bá tuyệt thiên hạ của Long Vương U Châu đã đến trước người Mạc Phàm.  

Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, mắt nheo lại.  

Hắn không trốn tránh, ánh sáng ngũ sắc sáng lên trên tay hắn.  

Chỉ là một quyền bình thường, nhẹ nhàng đánh về phía Long Vương U Châu.  

Không ít người xung quanh thấy Mạc Phàm ra tay, vẻ mặt thay đổi.  

- Mạc Phàm muốn chết à?  

Có người khiếp sợ nói, trên mặt đều là khó hiểu.  

Một quyền của Long Vương U Châu giống như tuệ tinh tảo nguyệt, Mạc Phàm lại dùng một quyền vùng vẫy giãy chết đấu lại, giống như không thèm để ý đến Long Vương U Châu.  

Một quyền của Long Vương U Châu đáng sợ như thế, Mạc Phàm có thể sống sót sao?  

- Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta muốn chết, do cậu ta tự tìm cả.  

Một người khác khinh thường nói.  

Mạc Phàm có Tam Thư và Tam Thánh Bút mà không dùng, lại dùng thân thể đấu với Long Vương U Châu.  

Long Tộc vốn được xưng có thân thể cường đại, nhân loại so thân thể với Long Tộc, chuyện này không khác gì lấy trứng chọi đá?  

Người tự tìm đường chết, vĩnh viễn không thể kéo về đường chính đạo.  

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Long Hoa Hội hơi nhếch miệng, đều cười vui vẻ.  

- Bán Y, may mà có ông, nếu không đúng là khó đối phó tiểu tử này.  

Có người cười thoải mái nói.  

- Không phải may mà có tôi, mà nhờ tiểu tử này, chính cậu ta muốn chết ai có thể ngăn được?  

Tôn Bán Y mỉm cười nói.  

Tuy ông ta nói như vậy, nhưng trong mắt lóe lên đắc ý khó có thể che giấu.  

- Xem lần này Mạc Phàm có chết hay không?  

Lúc vẻ mặt mọi người khác nhau, quả đấm của Mạc Phàm và Long Vương U Châu đã chạm vào nhau.  

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như có trên mười vạn tấn thuốc nổ nổ tung, vết rạn không gian vỡ ra bốn phương tám hướng từ giữa Mạc Phàm và Long Vương U Châu.  

Không gian chấn động theo, run rẩy rất dữ dội, không ít người lảo đảo ngã xuống đất.  

- Tiểu tử, chỉ có chút lực đó, ngươi vẫn nên đi chết đi.  

Long Vương U Châu nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lạnh lùng nói, lực đạo trên tay mạnh hơn chút nữa, quả đấm như dời núi lấp biển đè ép xuống, không gian liệt phùng trải rộng ra trong không trung như lưới đánh cá, bao phủ về phía Mạc Phàm.  

Tiểu tử này dám khinh thường nó như vậy, đâu có đạo lý không chết?  

- Vậy sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, khinh thường nói.  

- Chẳng lẽ không đúng sao?  

Đã đến nước này, Mạc Phàm còn thắng được sao?  

Long Vương U Châu vừa nói xong, sắc mặt nó thay đổi.  

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, tiếng xương cốt gãy vang lên.  

Chỉ thấy hai quả đấm chạm vào nhau, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt không tổn hao gì bởi một quyền này, đánh về phía Long Vương.  

Trái lại nắm đấm vô cùng bá đạo của Long Vương giống như bọ cánh cam gặp đồ sứ, trực tiếp nghiêng sang một bên, cả cánh tay xoay vặn thành một độ cong khiến người ta sởn gai ốc.  

Ngay sau đó có sấm sét vang lên trên bầu trời, Long Vương U Châu nổi giận thét lên một tiếng, bay ngược về phía sau.  

Mắt mọi người mở to, trong mắt đều là khó mà tin được.  

- Chuyện này…