Thần Y Trọng Sinh

Chương 886




Trong Tứ Hợp Viên kia, đám Long Nhược Tuyết nhìn ngọc bội hình rồng trong tay Mạc Phàm, nghe dư âm của Long Vương U Châu trên bầu trời vang lên không ngừng, từng đôi mắt khẽ đảo, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi, hoàn toàn không thể tiếp nhận.  

Trên ngọc bội, tỏa liên quanh thân ngọc long đều đứt ra, trong ngọc long chớp lóe một đạo hắc quang bay lên trên bầu trời, biến mất vào trong mây đen.  

Chuyện này có ý nghĩa gì, không nói cũng biết.  

- Sao có thể như vậy…  

Rất lâu sau, lúc này Long Nhược Tuyết mới gian nan nói ra mấy chữ.  

Long Tổ bọn họ phong ấn Long Vương U Châu mấy trăm năm, trước đây cùng lắm là phá được mấy sợi xích sắt giam rồng, vậy mà lần này lại phá phong ấn mà ra.  

Đám Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử khẽ cúi đầu, vẻ lo lắng xuất hiện trên mặt bọn họ.  

- Làm sao bây giờ?  

Diêu Nghiễm Hiếu phong ấn Long Vương U Châu được xưng là Long Vương cường đại nhất từ khi Long Tổ thành lập tới nay, lúc trước không có ai sau này cũng không tìm thấy, người như vậy phải mượn ngoại lực mới phong ấn được Long Vương, có thể thấy Long Vương U Châu kh ủng bố thế nào.  

Tuy Mạc Phàm mới giết Vạn Thiên Tuyệt, đánh bại Long Hoa Hội, danh vọng vô song, cũng chưa chắc đã là đối thủ của con rồng này.  

Phải biết rằng con rồng kia là Long Tộc đứng đầu trong yêu thú, bất luận là cơ thể, thuật pháp và sức mạnh con người đều không so được.  

Khẽ động có thể hô phong hoán vũ, đứng yên cũng có thể chiêu vân lãm nguyệt.  

Bên cạnh đám Long Nhược Tuyết, tuy Tần Kiệt và A Hào không biết nhiều về Long Vương U Châu, nhưng cảm nhận được uy áp của Long Vương, sắc mặt bọn họ cũng không khá hơn chỗ nào.  

Mặt Sử Hàng lại càng đen như than, thân thể không biết là sợ hãi hay kích động mà run rẩy.  

Mấy ngày nay anh ta đi cùng Mạc Phàm nên thấy nhiều việc lạ, nhiều hơn mười mấy năm trước đó.  

Trước đó mới nhìn thấy pháp thuật, bây giờ lại gặp Chân Long trong truyền thuyết, anh ta cảm thấy trái tim mình sắp bùng nổ rồi.  

- Vậy mà thật sự có rồng, vậy mà…  

Không ai ở đây trả lời vấn đề của Sử Hàng, tất cả đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

Giọng nói của Long Vương U Châu rất lâu mới biến mất, lúc này Mạc Phàm mở to mắt, bạch quan trên ngọc bội hình rồng thu lại, không còn một chút sáng bóng.  

Hắn nhìn thoáng qua tiếng sấm lớn trên bầu trời, cười khẽ thì dời mắt, giống như không để Long Vương U Châu vào mắt.  

- Mạc Phàm, chúng ta làm sao bây giờ, toàn bộ trận pháp trong Tỏa Long Tỉnh bị hủy rồi, không còn biện pháp khóa Long Vương U Châu này lại.  

Long Nhược Tuyết nắm chặt tay, hỏi.  

Nếu trận pháp chỉ bị phá một phần, bọn họ còn có thể dùng trận pháp vốn có phong ấn Long Vương U Châu.  

Bây giờ không còn gì rồi.  

- Trận pháp đã không thể thần phục nó, nếu nó không thần phục giết là được.  

Mạc Phàm trả ngọc bội hình rồng lại cho Long Nhược Tuyết, thản nhiên nói.  

Một con rồng mà thôi, không nói đến chuyện huyết thống rồng trên Địa Cầu đã không thuần khiết, ngay cả Tổ Long hắn đều từng thấy rồi, có gì phải lo lắng?  

- Gi ết chết?  

Long Nhược Tuyết nhíu mày, sốt ruột rồi.  

Mạc Phàm thật sự cho rằng con rồng này là con rắn, muốn giết là giết sao.  

- Cậu chắc chắn cậu có thể giết được nó sao, tôi thấy chúng ta nên quay về Giang Nam trước, rồi tính sau?  

Long Nhược Tuyết tức giận nói.  

Dựa theo ghi chép của Long Tổ, con rồng này đã đến Thần Cảnh.  

Cho dù Mạc Phàm cũng đến Thần Cảnh, nhưng người và rồng chênh lệch quá lớn, ai mạnh ai yếu không cần so sánh, đã vô cùng rõ ràng.  

Bây giờ quay về Giang Nam, có khả năng trong căn cứ Long Tổ còn đặt thứ gì đó năm ấy Diêu Nghiễm Hiếu để lại, nói không chừng còn chế ngự được con rồng này, tốt hơn để Mạc Phàm đi chịu chết.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, một tay vươn về phía đám Long Nhược Tuyết, một ấn ký sáng lên trong lòng bàn tay hắn.  

Ấn ký này vừa sáng lên, lạc ấn trên người đám Long Nhược Tuyết lập tức bay ra, tụ tập về phía tay Mạc Phàm.  

Chỉ trong chớp mắt, mấy lạc ấn đều biến mất trong tay hắn, biến thành ký hiệu kỳ lạ màu đen.  

Ký hiệu này sáng tắt vài cái, liền biến mất trong tay Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, cậu làm gì vậy?  

Long Nhược Tuyết nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

- Các cô quay về Giang Nam trước đi, tôi đi gặp con rồng kia.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Có thứ này khắc lên, đám Long Nhược Tuyết trốn cũng không trốn thoát, chuyển dời những lạc ấn này lên người hắn, đúng lúc để con rồng kia biết hắn là Mạc Phàm.  

- Cậu, cậu muốn đi chịu chết à?  

Long Nhược Tuyết nắm chặt tay, tức giận nói.  

Mạc Phàm thắng Vạn Thiên Tuyệt xem như là có chuẩn bị, bỗng nhiên Long Vương U Châu này xuất hiện, vốn dĩ khó lòng phòng bị, Mạc Phàm lấy gì g iết chết Long Vương U Châu, cho Long Vương U Châu nhét kẽ răng còn được.  

- Chịu chết?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.  

Nha đầu Long Nhược Tuyết này đúng là coi trọng con rồng kia, trái lại hắn có thể cho con rồng này nhét kẽ răng, nhưng không biết con rồng này có bản lĩnh đó hay không.  

Hắn không giải thích với Long Nhược Tuyết, ngón tay sáng lên.  

Tiếng sấm vang lên “bùm bùm”, Lôi Điện Tru Tà Kiếm xuất hiện trong tay hắn.  

Ngón tay hắn khẽ búng, Lôi Kiếm như long bay lên, biến mất vào trong bầu trời dày đặc tầng mây.  

Lôi Kiếm này vừa biến mất trong tầng mây, trên bầu trời xung quanh Tứ Hợp Viện, mưa to đột nhiên dừng lại, tầng mây thật dày nhanh chóng tản ra, lộ ra trời đêm sáng sủa, ngôi sao và trăng sáng.  

Mưa dừng lại, Mạc Phàm giẫm lên trên không trung, như đi lên bậc thang đứng giữa không trung.  

Mới đi mấy chục mét, hắn dừng lại.  

- Tiểu Kiệt, A Hào, Sử Hàng mọi người quay về Giang Nam trước đi.  

Mạc Phàm nghiêng đầu nói với đám Tần Kiệt.  

Long Hoa Hội có thể thả Long Vương U Châu ra, nói không chừng bước tiếp theo là vũ khí tiên tiến, hay mời Nho Môn Sơn Ngoại Sơn ra.Trái lại hắn không sợ những thứ này, nhưng mang theo đám Tần Kiệt thì không dễ như vậy, vẫn nên bảo bọn họ rời đi trước tốt hơn.  

- Sư phụ, con đi cùng người?  

Tần Kiệt nhíu mày nói.  

- Không cần, nơi này có mình sư phụ là được, con đối phó Thủy Tộc U Châu ở Giang Nam, một Thủy Tộc dám tới Giang Nam, thì giết một người, không cần lưu tình.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, thản nhiên nói.  

Nếu hắn không phải đối thủ của Long Vương U Châu, Tần Kiệt đi theo cũng là cho Long Vương nhét kẽ răng, một mình hắn đủ rồi.  

Không phải Long Vương U Châu phái Thủy Tộc U Châu tới Giang Nam đối phó người Mạc gia hắn sao, tới bao nhiêu bảo Tần Kiệt giết bấy nhiêu.  

- Dạ!  

Tần Kiệt do dự một lát, vẫn gật đầu.  

Ba người ngồi lên chiếc xe kia rời khỏi Tứ Hợp Viện đi về phía Giang Nam.  

Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía đám Long Nhược Tuyết.  

- Nếu mọi người không muốn quay về Giang Nam, có thể đi cùng tôi, xem tôi trảm long.  

Không phải Long Nhược Tuyết không tin thực lực của hắn sao, vậy để Long Nhược Tuyết thấy thực lực của hắn.  

Hắn nói xong không để ý đến đám Long Nhược Tuyết, cước đạp hư không, lập tức đi về phía Yến Sơn.  

Lôi Kiếm lôi quang mãnh liệt theo sát xung quanh hắn, như sấm điện tinh linh, không ngừng phóng ra lôi điện.  

Hắn đến chỗ nào, tầng mây thật dày giống như sợ thực lực của Mạc Phàm, nhao nhao nhường ra một lối đi, tiếng sấm tắt, hạt mưa biến mất.  

Một khắc trước lôi vũ nổ vang, lúc này bầu trời quang đãng, thanh thế to lớn, không kém Long Vương U Châu chút nào.  

Long Nhược Tuyết nhìn Mạc Phàm như thần linh, cau chặt mày, do dự một lát.  

- Đi!  

Cô nghiến răng đuổi theo Mạc Phàm, đám Thỏ Tử theo sát phía sau.