Thần Y Trọng Sinh

Chương 885




Cùng lúc đó, trong trang viên Long Hoa Hội.  

Đám người Dạ Vô Nhai đứng ở nơi cao nhất trong trang viên, mưa còn chưa rơi vào người bọn họ, thì bị một tầng khí kình ngăn cản, chảy sang một bên.  

Trong mắt một đám người lóe sáng tinh quang, cùng nhìn về phía cột nước màu đen chọc trời.  

- Hiệu suất làm việc của đám người Nhật quốc này kém thật, đã đưa trận pháp trong Tỏa Long Tỉnh cho bọn họ rồi, mà lâu như vậy mới thả được Long Vương U Châu ra.  

Một người trong đó bất mãn nói.  

- Mặc kệ là thả ra khi nào, chỉ cần thả ra là được, còn lại phải xem tên tiểu tử Mạc Phàm đối phó như thế nào?  

Tôn Bán Y khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía người kia.  

- Tôi cảm thấy chỉ qua một buổi trưa, tên tiểu tử Mạc Phàm kia có thể làm được trò trống gì.  

Một người khác phụ họa nói.  

- Địa mạch chi lực ở thủ đô đều nằm trong tay chúng ta, cậu ta có thể làm được gì sao?  

Tôn Bán Y hừ lạnh một tiếng, cười nói.  

Diêu Nghiễm Hiếu được xưng là Long Vương Phật Đạo Nho, năm đó có thể phong ấn Long Vương U Châu chính là dựa vào trận pháp và địa mạch, lúc đó mới có thể làm được.  

Bây giờ, trận pháp giam rồng đã bị phá, địa mạch ở trong tay Hoa Long Hội, Mạc Phàm dùng cái gì để đối phó với Long Vương U Châu?  

Không phải Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, cậu ta chỉ kiêu ngạo được một lát thôi.  

Tôn Bán Y nói vậy, không ít người xung quanh bắt đầu cười theo.  

- Các người cảm thấy Mạc Phàm có thể nổi giận trước mặt Long Vương U Châu được bao lâu?  

Có người hỏi.  

- Đoán như vậy không có ý nghĩa gì, tôi cảm thấy không bằng như này, nếu Mạc Phàm có thể chống đỡ được một phút trước mặt Long Vương U Châu, thì để một người Mạc gia cậu ta còn sống, thế nào?  

Có người cười nói.  

- Chủ ý này không tồi, tôi thấy được đó.  

Lông mày người bên cạnh nhếch lên, cười nói.  

- Tôi cảm thấy không thành vấn đề, nhưng mà có cần thông báo cho tên tiểu tử kia hay không, tôi muốn thấy biểu cảm vùng vẫy suy nghĩ của tên tiểu tử kia, sẽ càng thú vị.  

Trong mắt Thượng Quan Vô Kỵ lóe lên một chút âm độc, nói.  

- Vậy thông báo cho đám người Mạc gia ở Giang Nam đi, để cho bọn họ biết được kết cục của việc đắc tội với Long Hoa Hội chúng ta.  

Tôn Bán Y cười âm hiểm nói.  

Nếu đã thông báo, thì thông báo cho tất cả đi.  

- Vô Nhai, ông cảm thấy thế nào?  

Tôn Bán Y quay sang hỏi Dạ Vô Nhai từ nãy đến giờ không có nói gì.  

- Phái vài người đi làm đi, chúng ta đi xem Mạc Phàm có bản lĩnh gì.  

Vẻ mặt Dạ Vô Nhai không chút thay đổi nói.  

- Hả?  

Đám người Tôn Bán Y nhướn mày lên, liền nghe thấy tiếng long ngâm rung trời vang lên.  

Trong cột nước chọc trời kia, hư ảnh Chân Long ngăn phần đuôi lại, phóng lên trời.  

Trong nháy mắt toàn bộ lôi điện nổ tung giữa tầng mây, một vùng trời đêm sáng lên giống như ban ngày, mưa như trút nước rơi từ trên bầu trời xuống.  

Cả một vùng trời sôi trào, giống như đang hoan nghênh chủ nhân của nó quay về.  

Long Vương U Châu giống như bầu trời, đầu rồng cực đại ló từ trong mây đen ra, hai mắt giống như cột sáng liếc nhìn thủ đô ở phía dưới.  

- Mạc Phàm, ta chờ ngươi ở Yến Sơn, nếu một tiếng sau ngươi và tiểu đội Thanh Long không đến, ta sẽ bảo Thủy Tộc U Châu đến Giang Nam nhà ngươi, giết một người Mạc gia.  

Âm thanh hạ xuống, tiếng sấm lại nổ tung, âm hưởng rung trời truyền đi rất xa, tiến vào trong tai từng tu sĩ.  

Nói xong, Long Vương U Châu biến mất vào trong mây đen dày đặc, giẫm xuống kinh lôi bay về phía Yến Sơn, đi đến đâu mưa dông mãnh liệt đến đó.  

Những lời này vừa vang lên, chỉ trong chớp mắt cả thủ đô đều rơi vào trong khiếp sợ.  

Người có tu vi thấp thì sắc mặt trắng bệch, đứng bất động tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy.  

Người có tu vi cao hơn một chút, sắc mặt cũng khó coi, nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, nhìn gió thổi mây trôi trên bầu trời.  

Những người trước đó không xuất hiện, bây giờ đều chen chúc ra hết, kinh ngạc mà nhìn lên bầu trời, mồ hôi chảy ròng ròng xuống, mãi mà không nói nên lời.  

- Khiêu chiến.  

- Long Vương U Châu bị phong ấn mấy trăm năm khiêu chiến Mạc Phàm, chuyện này…  

- Chuyện lần này ầm ĩ lớn rồi.  

Không ít người do dự, bước đi như bay về phía Yến Sơn.  

Long Vương khiêu chiến với Mạc Phàm, sao có thể bỏ qua?  

Trước khi Long Vương bị phong ấn là yêu thú Thần Cảnh, tuy bị phong ấn mấy trăm năm, đối với tuổi thọ của Long Vương mà nói không đáng kể chút nào, thực lực còn trên Vạn Thiên Tuyệt thuộc cảnh giới bán thần.  

Nhất là Long Vương còn là Long Tộc, cho dù Long Tộc thuộc cảnh giới Tiên Thiên cũng lợi hại hơn con người đến cảnh giới Thần Cảnh, huống chi Long Vương cũng là Thần Cảnh.  

Không nói đến chuyện Mạc Phàm đấu với Vạn Thiên Tuyệt, mặc kệ là ai thắng ai thua đều không thể bỏ qua cuộc chiến giữa Long Vương U Châu và Mạc Phàm.  

Chỉ trong phút chốc, cả thủ đô còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, bóng người như mũi tên bay đến Yến Sơn.  

- Chúng ta đi thôi.  

Khóe miệng Dạ Vô Nhai hơi nhếch lên, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh cũng hiện lên một chút hưng phấn, nói.  

Khi ông ta đến Tỏa Long Tỉnh gặp Long Vương U Châu, cũng không có cảm nhận quá lớn.  

Bây giờ Long Vương U Châu chỉ có gầm lên giận dữ, nhưng khí tức cường đại như vậy ông ta tuyệt đối không cảm nhận được.  

Vạn Thiên Tuyệt không có, Lâm Thiên Nam cũng không cóKhí tức cường đại như vậy, Mạc Phàm ngoại trừ chết ra thì còn đường nào nữa?  

Đám Tôn Bán Y cười đắc ý, giống như đã nhìn thấy cảnh Mạc Phàm bị Long Vương U Châu xé thành mảnh nhỏ.  

Tôn Bán Y an bài vài người đi thông báo cho người Mạc gia, những người khác mang hào quang nở rộ trên người, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, nhảy lên, giống như sao băng bay lên trời, bay về phía Yến Sơn.  

Bên cạnh Tỏa Long Tỉnh, sau khi Long Vương biến mất, một đám mặc hắc y, trên lưng đeo trường kiếm màu đen hiện ra trong đêm tối.  

Người dẫn đầu nhìn lôi điện và mây đen rời đi trong không trung, chậm rãi kéo mặt nạ bảo hộ xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ như tranh vẽ.  

Một người đàn ông cao gầy đứng phía sau cô ta cũng tháo mặt nạ bảo hộ xuống, cười hung ác nham hiểm.  

- Đám người này đúng là kẻ ngốc, vì đối phó người một nhà, không tiếc thả những thứ đáng sợ như vậy ra.  

- Đây là bản tính của người nọ, nếu không phải người nọ thích nội đấu, sao chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ?  

Mỹ nữ kia cười quyến rũ nói.  

- Người nọ đúng là hết thuốc chữa, lần này Mạc Phàm kia gặp phiền phức rồi.  

Người đàn ông cười khinh thường nói.  

- Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, lập tức thông báo cho Miyamoto Jun, nói với ông ta là đã có thể ra tay, nếu lần này lại thất bại, đừng quay về Nhật quốc nữa.  

Sắc mặt vị mỹ nữ kia phát lạnh, ra lệnh.  

- Dạ, đại nhân.  

Người đàn ông kia cung kính cúi đầu với mỹ nữ kia, lui xuống.  

Người đàn ông kia mới vừa đi không bao lâu, một đám hắc vụ lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh mỹ nữ, nhanh chóng ngưng tụ ra một lão pháp sư.  

- Seiten đại nhân, ông cảm thấy tiểu tử Hoa Hạ này là đối thủ của con rồng kia không?  

Mỹ nữ nho nhã lễ độ hỏi.  

- Lúc ta hưng thịnh, cũng không khác con rồng này lắm, cô cảm thấy tiểu tử Hoa Hạ này là đối thủ của con rồng kia sao?  

Lão giả chậm rãi nói.  

- Con rồng này mạnh như vậy à?  

Lông mày mỹ nữ hơi nhướn lên.  

- Nhưng mà tốt nhất là tiểu tử kia có thể làm con rồng đó bị thương, như vậy nhiệm vụ của chúng ta có thể hoàn thành dễ dàng.  

Lão giả ý vị thâm trường nói.  

- Điều này cũng đúng, hi vọng tiểu tử kia không khiến chúng ta quá thất vọng.  

Mỹ nữ cười quyến rũ nói.  

- Chúng ta cũng đi xem đi.  

Lão giả nói.  

Mỹ nữ khẽ gật đầu, mang theo những hắc y nhân còn lại rời đi.