Thần Y Trọng Sinh

Chương 811




Chỉ trong chớp mắt, Bạch gia chỉ vừa mới yên bình lại, sắc mặt Bạch Vô Thành thay đổi, bóng dáng chớp lóe xuất hiện trên đỉnh chóp thư phòng.  

Trong mắt ông ta hiện lên một vùng màu trắng, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.Trong bốn thiên trụ, chữ “Chiến” rồng bay phượng múa, đỏ như máu xuất hiện trong mắt ông ta, mắt ông ta không tự chủ được mở to, mãi mà không nói nên lời.  

Không cần phải giải thích thứ này, là chiến thư Vạn Thiên Tuyệt đưa cho Mạc Phàm.  

Chắc chắn Vạn Thiên Tuyệt sẽ đến, nhưng ông ta không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy.  

- Chuyện này…  

Quả đấm của ông ta nắm chặt lại.  

Trong thủy lao Bạch gia, người Bạch gia bị giam giữ vốn đang ủ rũ, ảo não không thôi, nghe thấy âm thanh này lập tức vui vẻ.  

- Báo ứng, báo ứng đó.  

Bạch Tiểu Phi kích động kêu lên.  

Mạc Phàm không chết bọn họ vĩnh viễn không thể xoay mình, hiện giờ cơ hội xoay mình của bọn họ đến rồi.  

- Bạch Vô Thành nhanh thả chúng tôi ra ngoài, Mạc Phàm sắp xong đời rồi, cho dù bây giờ ông không thả chúng tôi, sớm muộn gì cũng phải thả.  

Có người kêu lên.  

Mạc Phàm hiện giờ có thể chèn ép được Bạch gia bọn họ, nếu Mạc Phàm chết trong tay Vạn Thiên Tuyệt, chắc chắn đến lúc đó Bạch Vô Thành không chịu được áp lực, phải thả bọn họ ra.  

- Bây giờ thả chúng tôi, ông vẫn là gia chủ.  

Có người lại hung hãn nói.  

Cùng lúc đó, bên trong một miếu thờ tỉnh Giang Nam, một lão tăng nhìn lên trên trời, nhìn chữ “Chiến” đầy chiến ý này, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ rung động.  

Rất lâu sau ông ta cầm tràng hạt đặt trên ngực, xướng a di đà Phật với chữ “Chiến” này.  

Sau Bạch Vô Thành và lão tăng này, gần như tất cả võ giả và pháp sư tỉnh Giang Nam không phải từ giường thì trong mật thất xuất hiện trên đỉnh, mái nhà, trên cây và những nơi có vẻ cao, đông đủ hơn bất luận thời điểm nào.  

Nhìn thấy chữ “Chiến này”, vẻ mặt bọn họ không giống nhau.  

Có người lộ ra vui mừng, có người thì ưu sầu, có người thì khiếp sợ.  

Không ai không biết tên Vạn Thiên Tuyệt, nhưng bọn họ không ngờ chiến thư của Vạn Thiên Tuyệt bá đạo như thế, vấn đỉnh toàn tỉnh, muốn không biết cũng không được.  

- Thật đáng sợ.  

Thân thể không ít người run rẩy, lẩm bẩm, giống như chuột thấy mèo.  

Ngoại trừ những tu sĩ này ra, vô số người bình thường cũng giật mình tỉnh lại, giống như mơ thấy ác mộng, toàn thân ướt đẫm, có người vẻ mặt mê mang, có một số người nhìn về phía trang viên Mạc gia theo bản năng, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.  

- Sao lại thế này, có phải động đất hay không?  

Trong một tiểu khu, một mỹ phụ mặc áo ngủ khiếp sợ hỏi.  

- Không phải chứ, hình như anh nghe thấy có người nói chuyện, nhắc tới Mạc Phàm gì đó.  

Một người đàn ông bên cạnh nói.  

- Anh không nghe lầm đâu.  

Mỹ phụ vừa nói xong, trên ngọn lửa vây quanh chữ “chiến”, giọng nói của Vạn Thiên Tuyệt lại vang lên.  

- Tiểu tử Mạc Phàm, ba ngày sau, đêm trăng tròn, đỉnh Long Đảo, có dám nhất chiến?  

Khiêu khích trắng trợn và khinh thường lọt vào tai, sắc mặt đôi vợ chồng này lập tức thay đổi.  

- Mạc Phàm, là Mạc đại sư nổi tiếng Giang Nam gần đây về giàu có nhất sao?  

- Chắc là vậy.  

- Ai lớn mật như thế, vậy mà dám khiêu chiến Mạc đại sư?  

- Chắc chắn không phải người bình thường.  

Sắc mặt người đàn ông khó coi, nói.  

Có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể là người bình thường.  

- Chẳng lẽ Giang Nam sắp loạn rồi?  

Lâm gia tranh giành với Mạc gia, đã khiến Giang Nam không yên bình, bỗng nhiên bây giờ xuất hiện một người khiêu chiến Mạc Phàm.  

- Haizz, không biết lần này Mạc gia có thể sống sót hay không…  

… T  

rước trang viên Mạc gia không xa, Mạc Phàm nhìn giọng nói của Vạn Thiên Tuyệt lại vang lên trên chữ chiến, hắn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như đao.  

- Bốn các người còn không ra, muốn tôi mời các người ra à, hay là tôi đưa các người đến Quỷ Môn Quan?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn vừa nói xong, bốn người cười mỉa đi từ dưới cột sáng tới.  

Trong bốn người này, một người đàn ông trung niên mặc trường bào hai màu trắng đen, tóc dài hoa râm búi trên đỉnh đầu được một cây trâm ngọc cố định lại, trên chân đi guốc gỗ, toàn thân là khí tức kỳ lạ, tựa như cổ nhân.  

Một lão giả mặc đồ của nhân viên thần chức, cao cao gầy gầy, mái tóc quăn màu vàng, trong hốc mắt hãm sâu có một đôi mắt lam, mũi cao hơn người Hoa Hạ nhiều, trên mặt đầy râu, vừa thấy đã biết không phải người Hoa Hạ.  

Một người dáng người nhỏ xinh, dựa vào thân thể hẳn là phụ nữ.  

Quần áo của người phụ nữ này giống với thích khách Gaia, khuôn mặt giấu trong mũ, nếu không nhìn kỹ rất dễ xem nhẹ sự tồn tại của cô ta.  

Người cuối cùng mặc trang phục dị tộc màu đen, trên đầu cũng đội mũ dị tộc, trên mũ có cắm lông chim ngũ sắc thật dài, gương mặt khô vàng, cằm nhô ra, giống người vượn chưa tiến hóa, trên mặt vẽ đầy hoa văn, cầm sọ người và xương chế thành cốt trượng trong tay.  

Bốn người nhìn Mạc Phàm, không chỉ không sợ hãi, trái lại trong mắt tràn đầy khinh thường, tựa như thú bị giam trong lồng.  

Bọn họ ở đây bố trí Tứ Tượng Yên Không Trận, đã hẹn xong với Vạn Thiên Tuyệt rồi, không chỉ đánh bại Mạc Phàm, còn phải giết Mạc Phàm nữa.  

Đã hạ chiến thư xong, chỉ cần Mạc Phàm tiếp chiến thư, tất nhiên Mạc Phàm sẽ chết dưới tay Vạn Thiên Tuyệt.  

Một người sắp chết, không có gì phải sợ.  

- Tiểu tử, vậy mà cậu phát hiện sự tồn tại của chúng tôi.  

Người đàn ông để râu khẽ nâng cằm, vẻ mặt cao ngạo, dùng tiếng Anh nói.  

Tứ Tượng Yên Không Trận có thể che giấu khí tức của bọn họ, bốn bọn họ cũng dùng bí pháp ẩn thân, không ngờ vẫn bị Mạc Phàm phát hiện.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, không để ý đám người nước ngoài này.  

Tứ Tượng Yên Không Trận này phải có bốn người chủ trì mới thành lập được, để bốn bọn họ bố trí thành công Tứ Tượng Yên Không Trận đã là may mắn của bọn họ, nếu để bọn họ chạy thoát, hắn không xứng với cái tên y tiên bất tử.  

Trái lại hắn không muốn phát hiện bốn người này, đáng tiếc bọn họ không có bản lĩnh đó.  

Ánh mắt hắn phát lạnh, đảo qua từng người.  

Âm dương sư nhà Miyamoto Nhật quốc, tế tự của Hắc Ám Giáo Đình, pháp sư thích khách của Thứ Thần, còn có…  

- Anh là vu sư của Vu Thần Giáo ở Thái quốc?  

Ánh mắt Mạc Phàm nhìn người đàn ông mặc trang phục dị tộc hỏi.  

Lúc trước hắn nghe Tôn Huyền Cơ nói trong số người đối phó hắn, có một phần của Vu Thần Giáo ở Thái quốc.  

Lúc trước không thấy người của Vu Thần Giáo ở Bạch gia, hẳn là người này rồi.  

- Phải thì sao?  

Người đàn ông mặc trang phục dị tộc cười mỉa nói.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.  

- Các người nghĩ các người là sứ giả hạ chiến thư, tôi sẽ không giết các người sao?  

Mạc Phàm cao giọng nói.  

Bốn người nhướn mày, nhìn thoáng qua nhau, giọng nói khinh thường vang lên.  

- Cậu có thể giết chúng tôi, nhưng cậu giết bốn chúng tôi, trước khi Vạn đại sư khiêu chiến với cậu, ông ấy sẽ nghĩ tất cả biện pháp giết 400 người nhà của cậu trước, nếu Mạc gia cậu không có nhiều như vậy, bạn bè cậu sẽ gặp xui xẻo rồi.  

Âm dương sư kia cười nói.  

- Đúng rồi, Vạn đại sư còn muốn chúng tôi chuyển một câu, nếu cậu không tiếp chiến thư này, Vạn đại sư sẽ giết từng người nhà của cậu, mãi đến khi cậu ứng chiến mới thôi, cậu muốn tiếp chiến thư không?  

Nữ thích khách kia cười, dùng tiếng Hoa Hạ hỏi.  

Nữ thích khách này vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.