Thần Y Trọng Sinh

Chương 732




Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết hơi khó coi, lộ ra chút do dự.  

Đây không phải là lần đầu tiên cô giao tiếp với Tống Tử Duyệt, với hiểu biết của cô về Tống Tử Duyệt, nhất định Miyamoto Kawa này rất giỏi phương diện giám bảo.  

- Tiểu Tuyết, đừng để ý đến kẻ tiện nhân này, cô ta muốn nói cho Bạch gia thì cứ để cô ta nói đi.  

An Hiểu Hiên nheo mắt, nói.  

Dùng một ván bài quyết định hạnh phúc tương lai Tiểu Tuyết đã vô cùng hoang đường thì không nói, cho dù Mạc Phàm thắng Miyamoto Kawa, Miyamoto Kawa thật sự rời khỏi Giang Nam, Tống Tử Duyệt sẽ giấu kín chuyện giữa Mạc Phàm và Tiểu Tuyết không nói cho Bạch gia thật sao?  

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, ít nhất kẻ tiện nhân Tống Tử Duyệt này không quen đánh cược thua.  

Dù sao nếu Tiểu Tuyết ở bên Mạc Phàm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cánh cửa Bạch gia.  

Thay vì bị Tống Tử Duyệt lấy ra áp chế, không bằng bình thản đối mặt.  

Nếu Bạch gia cố chấp phản đối, cùng lắm thì bỏ trốn là được.  

Tống Tử Duyệt nhíu mày, lộ ra chút không hài lòng.  

Rõ ràng Bạch Tiểu Tuyết sắp rơi vào trong cạm bẫy của cô ta, lại bị An Hiểu Hiên chen ngang.  

- An tiện nhân, chuyện này liên quan đến tương lai của Tiểu Tuyết, cô nói chuyện chú ý một chút, nếu bây giờ tôi nói cho Bạch gia, Mạc Phàm sẽ không có cơ hội cạnh tranh với Miyamoto Kawa, nói ngắn gọn, cho dù hai bọn họ ở bên nhau, ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có, tôi đang cho Tiểu Tuyết cơ hội, không phải gây khó dễ cho hai người.  

Tống Tử Duyệt cười nói.  

- An tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm, nếu có cơ hội, tôi hi vọng có thể nói rõ ràng với An tiểu thư.  

Miyamoto Kawa cười nói.  

Anh ta vẫn là bộ dạng quân tử, nhưng trong mắt nhìn An Hiểu Hiên lóe lên nham hiểm.  

Anh ta biết được An Hiểu Hiên là trở ngại của anh ta từ chỗ Tống Tử Duyệt, không ngờ nha đầu này khiến người ta chán ghét như vậy, lát nữa phải tìm An Hiểu Hiên nói chuyện vậy.  

An Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Miyamoto Kawa một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.  

- Ha ha, trái lại tôi hi vọng giữa chúng ta là hiểu lầm.  

- Tiểu Tuyết, chúng tôi đợi cô gọi Mạc Phàm đến, hay là chúng tôi lập tức rời đi đây?  

Tống Tử Duyệt không để ý đến An Hiểu Hiên, cười hỏi.  

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, trong mắt lóe lên do dự.  

Không đợi cô mở miệng, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.  

- Không cần đợi, tôi đến rồi.  

- Mạc Phàm?  

Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên nhướn mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ khác thường.  

Cửa hàng đồ cổ này rất khó tìm, nếu không phải thường xuyên đến đây, người tới vài lần khó mà lần nào cũng tìm tới được.  

Trước đây bọn họ không gặp Mạc Phàm ở cửa hàng này, lúc này Mạc Phàm tới cửa hàng này, thật sự khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.  

Đám Tống Tử Duyệt quay đầu nhìn người vừa nói, vẻ mặt cũng hơi đổi.  

- Anh ta là Mạc tiên sinh kia sao?  

Miyamoto Kawa nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, có chút thất vọng hỏi.  

Anh ta tưởng rằng người Bạch Tiểu Tuyết xem trọng là nhân trung chi long, không ngờ lại là một người đàn ông bình thường.  

- Không sai, chính là anh ta.  

Tống Tử Duyệt hơi nhếch miệng, trong mắt đều là khinh miệt.  

Lúc này Mạc Phàm xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải Mạc đại sư Đông Hải, vậy không có gì phải sợ.  

- Xin chào, tôi tên là Miyamoto Kawa, lần này tới Giang Nam là cầu hôn với Bạch tiểu thư, mong sau này chỉ giáo nhiều hơn.  

Miyamoto đi đến bên cạnh Mạc Phàm, giơ tay nói.  

Mạc Phàm yên lặng liếc Miyamoto Kawa một cái, hơi nhếch miệng.  

Hắn tới cửa hàng này thử thời vận, xem có thể đạt được Thiên Địa Nguyên Thạch hay không.  

Ai biết không chỉ gặp được Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên, còn gặp Tống Tử Duyệt, Thu Minh Nguyệt và Miyamoto Kawa, đúng là không phải oan gia không tụ tập.  

Nếu hắn nhớ không sai, kiếp trước người Nhật quốc lấy Thiên Địa Nguyên Thạch là Miyamoto Kawa.  

Không ngờ Lâm Khuynh Thiên chết, Miyamoto Kawa thành tình địch của hắn.  

Ánh mắt hắn chỉ nhìn qua người Miyamoto Kawa, làm như không nhìn thấy anh ta, lập tức đi đến bên Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên.  

- Thật khéo, hai người cũng ở đây.  

Một động tác đơn giản, lập tức khiến sắc mặt đám Tống Tử Duyệt khó coi.  

Nhất là trên khuôn mặt anh tuấn của Miyamoto Kawa, chớp lóe sắc bén.  

Ở Nhật quốc người có thể bắt tay anh ta, đẳng cấp thấp nhất là những đệ tử hào môn giá trị hơn triệu, những người khác khó mà động vào tay anh ta.  

Chưa bao giờ giống như hôm nay, anh ta chủ động bắt tay một người nào đó.  

- Mạc Phàm, anh có ý gì, anh không thấy Miyamoto Kawa nói chuyện với anh sao, anh biết anh ấy là ai không?  

Tống Tử Duyệt lạnh lùng nói.  

- Tử Duyệt đừng tức giận, hai lúa chỉ là hai lúa, cần gì phải chấp nhặt với anh ta.  

Thu Minh Nguyệt âm dương quái khí khuyên.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.  

Quả thật hắn không biết nhiều về Miyamoto Kawa lắm, chỉ biết là đệ tử hào môn Nhật quốc, hiện giờ nhìn là tên kiếm khách, chỉ biết có vậy.  

Nhưng nếu để Tống Tử Duyệt biết cha cô ta đã khuất phục hắn, không biết Tống Tử Duyệt còn dám nói như vậy không.  

- Anh ta nói chuyện với tôi, tôi nhất định phải trả lời sao?  

- Chẳng lẽ không nên à?Tống Tử Duyệt trầm giọng hỏi.  

Miyamoto Kawa là bạn học của cô ta, Mạc Phàm nhục nhã Miyamoto Kawa như vậy, chẳng khác gì nhục nhã cô ta.  

- Nên hay không nên là do tôi, không do các người, hai người quỳ xuống học chó sủa đi?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Dựa theo đánh cược ở party lần trước, Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt nhìn thấy bọn họ phải quỳ xuống học chó sủa.  

- Anh!  

Tống Tử Duyệt nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

Miyamoto Kawa thấy Tống Tử Duyệt sắp nổi bão, thu tay lại, sắc bén tan đi, thay vào đó là cười khiêm tốn.  

- Tống tiểu thư, đừng tức giận, lần đầu tiên lấy thân phận như vậy chào hỏi Mạc tiên sinh, là tôi quá đường đột, Mạc tiên sinh không bắt tay với tôi là chuyện quá bình thường, nếu Mạc tiên sinh đến đây, chúng ta nói tiếp đề tài lúc nãy đi.  

Tống Tử Duyệt liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ hung dữ, cố gắng đè nén lửa giận xuống.  

Tức giận với Mạc Phàm đúng là lãng phí thời gian, quả thật không bằng nói tiếp đề tài vừa rồi.  

Chỉ cần Miyamoto Kawa thắng Mạc Phàm, không những lấy lại được mặt mũi từ chỗ Mạc Phàm, còn tách Bạch Tiểu Tuyết và Mạc Phàm ra, khiến Bạch Tiểu Tuyết thành người phụ nữ của Miyamoto Kawa.  

Chuyện nhất cử lưỡng tiện như thế, cô ta chỉ nghĩ thôi đã vô cùng vui vẻ.  

- Mạc Phàm, anh giúp Tiểu Tuyết như vậy, là thích Tiểu Tuyết sao?  

Tống Tử Duyệt híp mắt, mắt như vòi châm của ong mật nhìn chằm chằm Mạc Phàm, không nóng không lạnh hỏi.  

- Không sai.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết một cái, không do dự nói.  

Hắn tới Giang Nam để theo đuổi Tiểu Tuyết, tuy cục diện này khác với cục diện thổ lộ kiếp trước của hắn, nhưng không có gì phải giấu diếm.  

Vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết khẽ đổi, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, trong lòng có mừng thầm cũng có lo lắng.  

Nếu cô là cô gái bình thường, có người đàn ông như Mạc Phàm thích cô, cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.  

Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy.  

- Vậy quá đáng tiếc, Miyamoto Kawa đã cầu hôn với Bạch gia, tám chín phần mười là Bạch gia đồng ý rồi.  

Tống Tử Duyệt tiếc hận nói.  

- Bạch gia đồng ý thì sao?  

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

Lâm Khuynh Thiên và Tiểu Tuyết vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện giờ Lâm Khuynh Thiên đã chết, xuất hiện Miyamoto Kawa thì sao?  

- Vốn với thân phận và địa vị của anh không xứng với Tiểu Tuyết, nhưng Miyamoto Kawa cho anh một cơ hội, anh có dám đấu nhãn lực với Miyamoto tiên sinh tại cửa hàng đồ cổ này không, thắng anh có thể tiếp tục ở bên Tiểu Tuyết, thua anh phải rời xa cô ấy, thế nào, anh có dám vì Tiểu Tuyết thử một lần không.  

Tống Tử Duyệt cười hỏi.  

Những câu này vang lên, cho dù là Bạch Tiểu Tuyết, An Hiểu Hiên, hay đám Tống Tử Duyệt, đều nhìn về phía Mạc Phàm.