Thần Y Trọng Sinh

Chương 722




- Chuyện này…  

Mắt Tống Minh Huy mở to, hít thở từng ngụm, trên mặt tràn đầy vui mừng như điên.  

Một kiếm lợi hại như vậy, Mạc Phàm có bản lĩnh đỡ được sao?  

- Hô hô, Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm một kiếm này, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.  

Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng một kiếm đáng ngạc nhiên như vậy, Mạc tiên sinh có thể đỡ được sao?  

Dưới chân núi, mọi người vốn đang chuẩn bị xuống núi cũng dừng bước hết.  

Không phải bọn họ không muốn đi, mà hai chân bọn họ không nghe lời, giống như dính trên mặt đất không nhúc nhích, đầu gối không ngừng run rẩy.  

May mà bọn họ cách đỉnh núi khá xa, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ quỳ xuống.  

Từng đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, không tự chủ được nhìn về phía đỉnh núi, hình ảnh cự kiếm lơ lửng giữa trời chiếu vào mắt bọn họ, mắt cả đám mở to.  

- Trời ạ, đây là thiên kiếm sao?  

- Một kiếm như vậy có thể chém đôi Xá Sơn rồi?  

- Đây, đây là cao thủ tuyệt thế, thật đáng sợ?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt chớp lóe tinh quang, liếc mắt nhìn K tiên sinh một cái.  

Không thể không nói kiếm thuật của K tiên sinh này vô cùng kinh người!  

Kiếm thuật bình thường chỉ lấy tốc độ, lực lượng, kỹ xảo đối địch.  

Kiếm thuật nhập môn lấy khí ngự kiếm, mượn khí phát huy uy lực cường đại.  

Kiếm thuật trung cấp lấy ý ngự kiếm, đa số Tiên Thiên Tông Sư dùng kiếm ý khổng lồ khiến tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều thần phục dưới kiếm ý của hắn, trở thành kiếm của hắn.  

Trên lấy ý ngự kiếm, là lấy thế ngự kiếm.  

K tiên sinh này đã tiếp xúc đến mặt thế, mượn thiên địa đại thế phá hủy toàn bộ.  

Thậm chí có thể nói, một kiếm này đã có hình thức sơ khai của kiếm pháp tiên gia.  

Tuy còn chưa phải kiếm pháp tiên gia, cũng đã là kiếm sĩ mạnh nhất hắn từng gặp trên Địa Cầu từ trước đến nay.Nhưng mà…  

Hắn cười khẽ, ý niệm vừa động, linh khí không hề giữ lại rót vào trong Bạch Ngọc Kiếm.  

Bạch Ngọc Kiếm run lên, vẽ ở trong không trung như vẽ tranh.  

Không có linh áp khổng lồ, cũng không có khác thường gì, chỉ có 4 đóa hoa sen màu xanh trong Bạch Ngọc Kiếm huyễn hóa ra, kiều diễm ướt át như phỉ thúy, xoay tròn quanh Bạch Ngọc Kiếm, ngưng thật lâu mà không tiêu tan.  

K tiên sinh nhướn mày, lộ ra chút khinh thường.  

Nếu tiểu tử này dùng pháp thuật, có lẽ còn chắn được, dù sao Mạc Phàm là thuật sĩ, am hiểu thuật pháp, trận pháp nhất.  

Nhưng tiểu tử này lại so kiếm thần với ông ta, không khác gì câu nói múa đao trước mặt Quan Công của Hoa Hạ, không biết tự lượng sức mình.  

- Tiểu tử, câu đây là đang tự tìm nhục đó.  

K tiên sinh lạnh lùng nói.  

- Đợi ông đỡ được nửa kiếm của tôi đã rồi nói sau.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

- Hừ, kiếm thuật Hoa Hạ như người Hoa Hạ, nhìn thì vô cùng tinh xảo vô cùng hoa lệ, thực ra không có tác dụng gì, tôi sẽ cho cậu thấy rốt cuộc cậu ngu ngốc bao nhiêu.  

K tiên sinh khinh thường nói.  

Công phu Hoa Hạ nổi tiếng thế giới, lúc ông ta mới thành danh khiêu chiến với không ít võ giả Hoa Hạ, ngoại trừ Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt ông ta chưa động tới, những người khác không có một ai đỡ được một kiếm của ông ta, càng không có một người Hoa Hạ k1ch thích được ý chí chiến đấu của ông ta.  

Thái Cực Kiếm, Truy Hồn Đọat Mệnh Kiếm, Đạt Ma Kiếm Pháp, Ngọc Nữ Kiếm Pháp nổi tiếng Hoa Hạ đều là nghệ nhân trồng hoa, chỉ có thể đối phó người thường được thôi.  

Ông ta thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên đấu khí màu trắng trong cơ thể rót hết vào Tây Dương Kiếm, ngôn ngữ Latin cổ truyền từ miệng ông ta ra.  

- Thiên Băng!  

Không khí vốn gần như ngưng kết, trở nên giống như vạn tấn thuốc nổ ném vào nham thạch nóng chảy trong núi lửa, khí tức bạo liệt tỏa ra, kiếm khí nhanh chóng chém về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm đứng dưới thiên kiếm, tóc dài phấp phới, quần áo tung bay, trên mặt không có bất luận lo lắng gì.  

- Thanh Liên xuất, Cửu Phương động.  

Bạch Ngọc Kiếm trong tay Mạc Phàm run lên, Thanh Liên Kiếm Hoa chém về phía Khuynh Thiên Nhất Kiếm của K tiên sinh.  

Một cái khai sơn liệt địa, hủy thiên diệt địa, khí thế vô cùng rộng lớn.  

Một cái đơn bạc không giống kiếm thuật, hoàn toàn không nhìn ra uy lực gì đáng nói.  

Hai kiếm khác biệt nhau hoàn toàn như vậy, rất nhanh chỉ còn kém 1 mét.  

K tiên sinh và Tống Minh Huy đều nhếch miệng cười, cười khẽ.  

Bốn đóa thanh liên còn chưa động vào thiên kiếm, liền bị năng lượng kh ủng bố của thiên kiếm tạo ra bao phủ, tựa như giấy hoa giấy trong ngọn lửa, trong chớp mắt bị hòa tan, không có tác dụng gì.  

Thiên kiếm 15 trượng không bị ngăn cản nửa chút, chém về phía Mạc Phàm như thế chẻ che.  

- Mạc tiên sinh, cẩn thận!  

Lưu Nguyệt Như kích động nói, bà muốn xông về phía Mạc Phàm, nhưng không nhúc nhích được.  

- K tiên sinh uy vũ.  

Tống Minh Huy thấy liên hoa của Mạc Phàm bị hủy đi, cười nịnh nọt nói.  

K tiên sinh hơi nhếch miệng, cười đắc ý.  

- Tiểu tử, tôi nói rồi, kiếm thuật Hoa Hạ cậu không ra gì, vốn dĩ là tự tìm đường chết.  

- Ông chắc chắn không?  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cười khinh thường nói.  

K tiên sinh nhíu mày, sắc mặt thay đổi.  

Chỉ thấy không khí ở đỉnh núi gần như sắp nổ tung, trong chớp mắt bình phục rất nhiều, tựa như sóng biển mãnh liệt trong đại hải bị xuyên vào Định Hải Thần Châm, như thế giới hỗn độn chiếm được trật tự.  

Trường kiếm khí 15 trượng của ông ta lập tức nhỏ đi một phần ba, chỉ còn lại 10 trượng.  

Ngay sau đó, cũng chỉ còn lại 5 trượng.  

Cùng lúc đó, khí tức thanh viễn, tự nhiên đang bạo liệt trong không khí đột nhiên xuất hiện, càng ngày càng rõ ràng.  

Theo khí tức này xuất hiện, đỉnh núi hỗn loạn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, bốn đoá thanh liên biến thất trong gió kiếm lúc trước xông ra theo kiếm quang.  

Lúc trước cỡ miệng bát, giờ biến thành to bằng bồn tắm, gấp hơn mười lần trước đó.  

Chỉ trong phút chốc, một kiếm vô cùng kh ủng bố của K tiên sinh còn chưa chém xuống người Mạc Phàm, đã biến mất không còn.  

Bốn đóa thanh liên xoay tròn bay quanh K tiên sinh, vây ông ta vào giữa.  

Rõ ràng chỉ là bốn đóa liên hoa nhìn không tạo ra được bất luận thương tổn gì, nhưng không ai hoài nghi uy lực của chúng nó.  

Miệng Tống Minh Huy há to, gần như có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.  

Ông ta cảm nhận được một kiếm kia của K tiên sinh, cho dù là một chiếc xe thiết giáp hạng nặng cũng bị chém thành hai đoạn, thậm chí cả Xá Sơn cũng bị chém ra một lổ hổng lớn.  

Một kiếm như vậy, lại bị mấy kiếm hoa của Mạc Phàm hấp thu đi, không thể làm được gì.  

Sắc mặt ông ta trắng bệt, cả người xụi lơ trên đất giống như bùn lầy, ánh mắt đờ đẫn, mãi mà không phản ứng kịp.  

- K tiên sinh thua, sao lại có chuyện này?  

Lưu Nguyệt Như chớp chớp mắt, giống như đang nằm mơ, không thể tin được đây là sự thật.  

"Keng" một tiếng, Tây Dương Kiếm trong tay K tiên sinh rơi xuống đất, ông ta giống như không cảm nhận được, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt đều là khó mà tin.  

Một kiếm vừa rồi của ông ta không nương tay, đã dùng toàn bộ thực lực của ông ta.  

Một kiếm như vậy, cho dù là Lâm Thiên Nam cao thủ số một Hoa Hạ cũng không nhất định đỡ được, lại bị một kiếm của tiểu tử này hóa giải.  

Nói một cách chính xác là nửa kiếm.  

Ông ta đường đường là Kiếm Thần phương Tây, đại sư kiếm thuật tiếng tăm lừng lẫy trên Thiên Bảng, lại bị đứa bé đánh bại bằng nửa kiếm.  

Chỉ nghĩ thôi, ông ta cũng cảm thấy rất buồn cười.  

- Tiểu tử, rốt cuộc cậu dùng kiếm thuật gì vậy?  

Bắp thịt trên mặt K tiên sinh co rúm, quát ầm lên.