Thần Y Trọng Sinh

Chương 690




- Thần Giám?  

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên lam quang, nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên, lông mày lập tức nhíu lại.  

- Phương pháp ký gửi hồn sao?  

Mạc Phàm nhìn Lâm Khuynh Thiên dị biến, lẩm bẩm.  

Hồn lực này mạnh không kém cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, hồn lực của Quỷ Lão, Băng Ma bị giết, ở trước mặt hồn lực này căn bản không chịu nổi.  

Đây còn chưa phát động hoàn toàn, nếu phát động hoàn toàn, không biết mạnh cỡ nào.  

Nhưng có một việc hắn chắc chắn, hồn lực này không phải là Lâm Khuynh Thiên.  

- Lâm Thiên Nam sao?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nói.  

Hắn không ngăn cản Lâm Khuynh Thiên, trái lại vẫy tay với những mỹ nữ kia.  

- Nơi này không còn việc của các cô, các cô có thể đi rồi.  

Vừa rồi những mỹ nữ này bị đám Lâm Khuynh Thiên lấy làm lá chắn, gần như bị dọa u mê, nghe thấy giọng Mạc Phàm, nói cảm ơn Mạc Phàm, lại nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên, nhanh chóng rời đi.  

Mạc Phàm ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nhìn Lâm Khuynh Thiên.  

Khí tức trên người Lâm Khuynh Thiên nổ tung một tầng lại một tầng, giống như đóa hoa nở, mỗi lần nở một tầng, khí tức sẽ cường đại hơn chút.  

Nhiệt độ tầng này cũng thấp hơn nhiều, may mà tầng này được Lâm Khuynh Thiên bao hết, nếu không có không ít người té xỉu.  

Chỉ trong phút chốc, “bùm” một tiếng, khí tức trên người Lâm Khuynh Thiên phóng ra toàn bộ, hồn lực như long quay quanh Lâm Khuynh Thiên, kình phong tự động nhấc lên, làm tóc và quần áo Lâm Khuynh Thiên bay phấp phới.  

Lâm Khuynh Thiên như thay đổi thành một người khác, cằm khẽ nâng lên, vẻ mặt lãnh khốc, hai mắt như đuốc, cả người giống như bảo đao thoát khỏi vỏ!  

Khí tức sắc bén, làm cho người ta có cảm giác như núi cự đao treo trên đỉnh đầu.  

Mạc Phàm làm như không có chuyện gì, giơ tay rót cho mình một ly Laffey.  

- Cậu là người muốn giết Lâm Khuynh Thiên?  

Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày hỏi.  

Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, còn mang theo cảm giác như bề trên.  

- Hẳn là ở đây không có người khác.  

Mạc Phàm mỉm cười nói.  

- Nếu là cậu, tôi khuyên cậu một câu, tha cho đứa bé này, xin lỗi đứa nhỏ này, gia tộc các cậu còn mạng để sống.  

Lâm Khuynh Thiên gần như ra lệnh nói.  

Mạc Phàm nhướn mày, cười khinh thường.  

Quả thật hắn không ngờ, vậy mà trên người Lâm Khuynh Thiên ẩn chứa hồn lực cường đại như thế.  

Nhưng chỉ là hồn lực đã muốn hắn tha cho Lâm Khuynh Thiên, còn nói xin lỗi với Lâm Khuynh Thiên nữa, Lâm Thiên Nam nghĩ mình là ai?  

Võ Đế Quân Khương Lâm không được, Lâm Thiên Nam hiện giờ càng không được, Lâm Thiên Nam chân chính cũng không có khả năng.  

- Cho anh một phút đồng hồ nói cho tôi biết lý do không giết Lâm Khuynh Thiên, nói xong anh có thể cút.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?  

Mắt Lâm Khuynh Thiên mở to, hai đạo hàn quang như đao bắn về phía Mạc Phàm.  

Rõ ràng chỉ có một người nói chuyện, nhưng giống như có rất nhiều người lớn tiếng chất vấn quanh Mạc Phàm, những giọng nói đều có nam nữ già trẻ, mãi mà không dừng lại, làm da đầu người ta run lên.  

Mạc Phàm không thèm nhìn hai đạo bạch quang, ngón tay khẽ búng, hai đạo bạch quang lập tức biến mất.  

Làm xong những chuyện này, lúc này hắn mới thản nhiên nói:  

- Một đám người chết, anh còn 50 giây.  

Hắn tưởng rằng là một chút hồn phách của Lâm Thiên Nam, Lâm Thiên Nam có thể trở thành cao thủ số một Hoa Hạ, hẳn là có hồn lực cỡ này.  

Nhưng hiện giờ xem ra hồn lực này không phải của Lâm Thiên Nam, mà là hồn lực của một đám người hợp lại, nhân số không dưới trăm người, hẳn là rót toàn bộ tu vi khi còn sống vào trong thứ chứa nào đó.  

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, lập tức thay vào đó là lửa giận.  

- Tiểu tử, cậu nhất định phải tự tìm đường chết sao, chỉ cần cậu dám giết tiểu tử này, đợi Thủ Hộ Nhất Tộc chúng tôi đuổi giết đi.  

- Thủ Hộ Nhất Tộc?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

Mấy chữ này không hề xa lạ với hắn, Thủ Hộ Nhất Tộc tên cũng như nghĩa tồn tại vì bảo vệ.  

Có thể bảo vệ một gia tộc, cũng có thể bảo vệ một thứ hay tín ngưỡng nào đó.  

Có thể là một người, cũng có thể là một tộc.  

Kiếp trước vì hắn đạt được Luân Hồi Chi Lô, bên cạnh có Thủ Hộ Nhất Tộc.  

Thật không ngờ, vậy mà trên người Lâm Khuynh Thiên cũng có Thủ Hộ Nhất Tộc.  

- Thú vị, tôi xem các người bảo vệ thứ gì?  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, hai đạo kim sắc nở rộ trong mắt hắn, bắn về phía người Lâm Khuynh Thiên.  

Nếu là bảo vệ gia tộc Lâm gia, khi gi ết chết Lâm Thiên Phong, không có khả năng Thủ Hộ Nhất Tộc không xuất hiện, vậy thì chắc chắn là bảo vệ một thứ nào đó.  

Kim quang đến chỗ nào, thân thể Lâm Khuynh Thiên lập tức biến thành trong suốt, lấy mắt thường nhìn thấy tâm can tỳ vị,... của Lâm Khuynh Thiên.  

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt hắn nhìn về phía mi tâm Lâm Khuynh Thiên, lông mày nhíu lại.  

Chỗ mi tâm Lâm Khuynh Thiên, có một chiếc chìa khóa cổ trôi nổi ở đó.  

Chiếc chìa khóa này có màu đen, giống như có chút tuổi đời, đã không thấy rõ phù văn ở bên trên, nhưng linh lực ở bên trong lộ ra không yếu chút nào, mạnh hơn Bạch Ngọc Kiếm pháp bảo trên tay hắn, hồn lực trên người Lâm Khuynh Thiên cũng xuất phát từ trong pháp bảo này.  

- Pháp bảo, còn không phải pháp bảo bình thường, các anh vì bảo vệ thứ này mà tồn tại sao?  

Mạc Phàm cười hỏi.  

Tuy hắn không biết pháp bảo này có tác dụng gì, nhưng không phải đồ tầm thường, nếu không đã không có người bảo vệ.  

Thứ này như hoa dại ven đường và tiên thảo có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, cái trước không ai quan tâm, cái sau nếu không phải yêu thú trông coi thì có trận pháp bảo vệ.  

- Tiểu tử, cậu muốn làm gì?  

Lâm Khuynh Thiên thấy Mạc Phàm phát hiện ra chiếc chìa khóa này, sắc mặt thay đổi, giống như bị giẫm phải đuôi, cảnh giác nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.  

Vậy mà Mạc Phàm có thể nhìn Thức Hải của người khác, điều này làm anh ta khó tưởng tượng nổi.  

- Tôi muốn thứ này rồi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Nếu là pháp bảo, sao có thể bỏ qua?  

Một tay hắn vươn ra, tìm kiếm trên người Lâm Khuynh Thiên cách không, một đạo bạch khí lập tức bay về phía Lâm Khuynh Thiên.  

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên thay đổi, tay anh ta khẽ cử động, một khí binh lập tức thành hình, kình phong cuồn cuộn nổi lên, chém về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, cậu không phải huyết mạch của Lâm gia, đạt được pháp bảo này cũng vô dụng, cậu lập tức dừng tay tôi sẽ tha cho cậu không bị đuổi giết, chỉ cần cậu lấy pháp bảo này, tôi đảm bảo cậu sẽ bị cả giới võ đạo và pháp đạo Hoa Hạ đuổi giết, Lâm Thiên Nam cũng thành kẻ thù không đội trời chung với cậu.  

Lâm Khuynh Thiên nói, cánh tay hạ xuống, đao khí tung hoành chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.  

Dụng cụ pha trà, chén trà ở xung quanh bị thổi rơi xuống đất, âm thanh bị vỡ vang lên liên tục, bầu không khí căng thẳng.- Hửm?  

Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên, không sợ chút nào.  

Tựa như tiền tài, mỹ nữ, mỗi thứ đều là kiếm 2 lưỡi, lợi và hại nửa này nửa nọ, nhưng ai có thể chùn bước trước núi vàng, nhìn thấy mỹ nữ dáng người nóng bỏng, dung mạo khuynh thành sẽ buông tay?  

Pháp bảo cường đại đối với Tu Tiên Giả, như tiền tài và phụ nữ đối với người bình thường, nhìn thấy có thể không lấy?  

Thủ Hộ Nhất Tộc thì sao, Lâm Thiên Nam thì thế nào?  

Hắn cười khẽ, hai ngón tay vươn ra, kẹp lấy một cách dễ dàng, ngón tay chụm lại, đao khí cường đại lập tức vỡ nát như đồ sứ.  

Hồn lực cường đại thì cường đại, nhưng vì là hồn lực của nhiều người, tựa như năm bè bảy mảng, gió thổi qua là tán, mưa đánh sẽ sập, căn bản không là gì trước mặt hắn.  

- Đã hết một phút, có thể đi chết đi.  

Tròng mắt Mạc Phàm lập tức biến thành màu bạc.  

Lâm Khuynh Thiên đang khiếp sợ thực lực không hợp tuổi tác của Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức ngây ra như phỗng, ngây ngốc tại chỗ.  

Tay kia của Mạc Phàm vươn vào trong mi tâm Lâm Khuynh Thiên, lấy chìa khóa kia ra.  

Chìa khóa được lấy ra, Lâm Khuynh Thiên như tượng gỗ nhảy xuống theo đám Phạm Nhất Trần.  

Tiếng nguyền rủa vang lên, bóng dáng anh tuấn biến mất trong mây mù.  

Lâm Khuynh Thiên chết!