Thần Y Trọng Sinh

Chương 613




Quả thật việc này rất khó với những người khác, nhưng đối với hắn mà nói, khiến Lưu Phỉ Phỉ trở thành minh tinh vạn người chú ý, giống như nói tôi đói bụng.  

- Quả thật chỉ là chuyện một câu của tôi.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười khinh thường nói.  

- Dừng.  

Tần San San vốn sửng sốt, sau đó là vẻ mặt không còn gì để nói.  

Khẩu khí của Mạc Phàm càng lúc càng lớn, ở cửa ngay cả tay bạn trai cô ta cũng không bắt.  

Đi vào trong tiệc rượu, cũng dám đảm bảo chắc chắn Lưu Phỉ Phỉ sẽ trở thành nữ thần quốc dân.  

Cho đến bây giờ giới giải trí có không ít mỹ nữ, nhưng không phải chỉ cần là mỹ nữ sẽ thành minh tinh.  

Không ít mỹ nữ tư sắc không thua gì khuynh quốc khuynh thành, hiện giờ còn không bằng một số nữ minh tinh tư sắc kém, thậm chí có một số người lưu lạc đến tình huống bán thân.  

Cho dù lão tổng công ty điện ảnh và truyền hình nâng đỡ, cũng không chắc có thể nâng lên tới cấp bậc nữ thần, vận khí tốt thì nâng lên tới minh tinh, vận khí không tốt thì không nâng lên được, dù sao có thể nổi hay không vẫn phải dựa vào người xem có nhớ hay không.  

Lão tổng công ty điện ảnh và truyền hình đã không làm được, một tên vô danh tiểu tốt cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn.  

- Nếu như vậy, anh khoan hãy nói khiến Phỉ Phỉ nổi tiếng trước, ở đây có nhiều lão tổng, đạo diễn và minh tinh như thế, anh kiếm vai cho Phỉ Phỉ cũng được, nữ chính thì làm khó anh quá, vai nữ số hai số ba được rồi, như vậy được chứ?  

Tần San San cười nói.  

Không phải Mạc Phàm rất chảnh sao, vậy thì khiến anh ta mất mặt trước.  

- Chủ ý này rất hay, Mạc đại soái ca, nếu đến đây rồi, hay là bộc lộ tài năng cho chúng tôi xem đi?  

Âu Dương Tuyết nhướn mày, trong mắt đều là trào phúng.  

- Không sai, Phỉ Phỉ đã dẫn anh đến đây rồi, anh không giúp Phỉ Phỉ lấy được vai diễn, sẽ làm… thất vọng mối tình thắm thiết của Phỉ Phỉ đó, không phải ai cũng có thể tùy tiện vào đây, anh cũng thấy rồi đó, minh tinh, đạo diễn và lão tổng công ty điện ảnh và truyền hình đều ở đây.  

Tề Vũ cười nói.  

…  

Ba người phụ nữ diễn trò, ba bọn họ nói mấy câu liền đẩy Mạc Phàm lên đầu ngọn gió.  

Phạm Nhất Trần cười như không cười, không nói gì, cũng không ngăn cản.  

Bọn họ không hiểu về Mạc Phàm lắm, đúng lúc nhân cơ hội này, nhìn xem tiểu tử kia có bản lĩnh gì.  

- Tôi không định đi diễn, không cần lấy vai diễn, các cậu đừng gây khó dễ cho Mạc Phàm, các cậu uống gì, tôi lấy giúp các cậu.  

Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, vội vàng dời đề tài.  

Cô biết Mạc Phàm là Mạc đại sư, thanh danh rung trời ở Đông Hải.  

Nhưng khác nghề như cách núi, y thuật của Mạc Phàm vô song, công phu cao cường, những chuyện này không có tác dụng gì ở giới giải trí.  

Không nói những lão tổng công ty điện ảnh và truyền hình sẽ không để vào mắt, đạo diễn và minh tinh cũng như vậy.  

Không đến mức Mạc Phàm dùng nắm đấm lấy vai giúp cô đấy chứ?  

- Phỉ Phỉ, chúng tôi chỉ muốn tốt cho cậu, hiện giờ đàn ông lừa đảo còn nhiều hơn cả lông trâu, nếu không cẩn thận, không thua ở cây này, thì ngã ở cây kia, dù sao khiến cậu trở thành nữ thần quốc dân chỉ là chuyện một câu nói của anh ta, chuyện đơn giản như thế, vì sao cậu không bảo anh ta mở miệng giúp?  

Âu Dương Tuyết cười nói, giống như suy nghĩ thay cho Lưu Phỉ Phỉ.  

- Chuyện này…  

Lưu Phỉ Phỉ liếc nhìn Mạc Phàm một cái, lộ ra vẻ khó xử.  

- Tôi mở miệng cũng không phải không thể, nhưng đợi tôi lấy được vai diễn cho Phỉ Phỉ, tôi không muốn nghe giọng các cô nữa.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nếu ba người này không phải bạn cùng phòng Lưu Phỉ Phỉ, dựa vào những lời này, hắn đã khiến ba người đó hối hận cả đời.  

Nhưng nếu ra tay, vậy thì khiến ba người này câm miệng đi.  

- Ôi, Mạc đại soái ca nói thật sao.  

Tần San San cũng không tức giận, trái lại nhướn mày cười nói.  

Cô ta vốn tưởng rằng Mạc Phàm sợ xấu mặt sẽ không mắc câu, ai biết tên kiêu ngạo này dễ bị khích tướng như thế.  

Chỉ khiến ba bọn họ câm miệng thôi, Mạc Phàm không muốn nghe giọng của cô ta, cô ta cũng chẳng muốn nói chuyện với Mạc Phàm.  

Mạc Phàm chỉ là sinh viên đại học quốc phòng mà thôi, chỉ có Lưu Phỉ Phỉ mắt mù, bị thuốc cao da chó che kín tâm, mới bị Mạc Phàm lừa tới tay.  

Đổi lại là bọn họ, vừa nghe là sinh viên quốc phòng, bọn họ sẽ không thèm để ý.  

Muốn quyến rũ khoa điện ảnh bọn họ, ít nhất phải là phú thiếu khoa tài chính và khoa quản lý.  

- Thôi, Tiểu Phàm.  

Vẻ mặt Lưu Phỉ Phỉ lo lắng nói.  

- Yên tâm đi, nếu đến đây rồi, không thể tay không mà về.  

Mạc Phàm cười nói, vỗ nhẹ tay Lưu Phỉ Phỉ.  

Sớm muộn gì Lưu Phỉ Phỉ cũng nổi tiếng, dù sao đã đến đây rồi, khiến chuyện này xảy ra trước đi, coi như là tặng quà cho Lưu Phỉ Phỉ.  

Đám Tần San San thấy Mạc Phàm đồng ý sảng khoái như thế, lông mày nhíu lại, ba người nhìn nhau cười, giống như đã nhìn thấy bộ dạng Mạc Phàm xấu mặt.  

- Vậy thì quyết định như vậy đi, chỉ cần anh tìm được vai nữ phụ số ba cho Phỉ Phỉ, không chỉ ba chúng tôi nhìn thấy anh là câm miệng, hai chị em này của tôi cũng mặc anh chọn.  

Tần San San đắc ý nói.  

Nếu Mạc Phàm thật sự lấy được vai diễn, đừng nói là Âu Dương Tuyết và Tề Vũ, cho dù cô ta có Phạm Nhất Trần thiếu gia Phạm gia, bảo cô ta ngủ với Mạc Phàm cũng không sao.  

- Các cô vẫn nên câm miệng tốt hơn.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói, không có một chút hứng thú với đám Tần San San.  

- Vậy Mạc đại soái ca bắt đầu đi, tiệc rượu không diễn ra lâu lắm đâu.  

Âu Dương Tuyết nhíu mày, không vui nhắc nhở.  

Loại tiệc rượu này chỉ diễn ra ba tiếng, bình thường hơn một tiếng đã đi gần hết, trên cơ bản những đại minh tinh chỉ chào hỏi người quen, rồi rời đi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong mắt hiện lên lam quang mắt thường không thấy được, nhìn lướt qua ở đây.  

Tần San San thấy Mạc Phàm chỉ nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên.  

- Mạc đại soái ca, đang lựa chọn mục tiêu sao, hay là tôi chọn giúp anh một người nhé, nếu anh quen những lão tổng công ty điện ảnh và truyền thông, bọn họ có thể cho vai diễn, không ai dám không nể mặt bọn họ, nếu không biết bọn họ cũng không sao, vậy thì những đạo diễn, bọn họ là người định vai, đương nhiên nếu anh không biết đạo diễn cũng không sao, những đại minh tinh đó cũng có quyền nói chuyện, đây là điểm quan trọng.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, thu lam quang lại.  

- Chúng ta đi sang bên kia.  

Mạc Phàm nói với Lưu Phỉ Phỉ.  

Trong mắt Lưu Phỉ Phỉ hiện lên lo lắng, vẫn đến cầu thang với Mạc Phàm.  

Chỗ cầu thang, một mỹ nữ tóc ngắn hơn 30 tuổi đang nói chuyện với hai nam minh tinh.  

- Hình như bọn họ muốn đi đến chỗ đạo diễn Hứa, tên kiêu ngạo này muốn bán nhan sắc mình sao?  

Tề Vũ nhướn mày cười nói.  

Đạo diễn Hứa là đạo diễn nữ trẻ tuổi nổi tiếng ở Hoa Hạ, vài năm nay có quay mấy bộ phim truyền hình rất được, nâng đỡ một số tiểu thịt tươi, người yêu khuynh thành là một bộ trong đó.  

Mạc Phàm không đi tìm đạo diễn nam, nói không chừng đạo diễn người ta nhìn trúng tư sắc của Lưu Phỉ Phỉ, cho Lưu Phỉ Phỉ một vai.  

Ai biết Mạc Phàm đi tìm đạo diễn Hứa.  

- Hình như là thật, chúng ta qua đó xem đi, xem người ta lấy vai diễn thế nào.  

Tần San San cười nói.  

Vẻ mặt ba mỹ nữ như xem trò hay, đi tới.  

Phạm Nhất Trần nheo mắt, cười khẽ, cũng vội vàng đi theo.