- Chuyện này…
- Đây là tình huống gì thế?
Có thể khiến đại tá có vẻ mặt này, hơn phân nửa là thân phận của tiểu tử này rất trâu, nếu không viện trưởng Chương sẽ không khách sáo như thế.
Nhưng Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi, sao thân phận có thể hơn đại tá?
Trên đại tá là thiếu tướng, thiếu tướng trẻ nhất Hoa hạ được trao quân hàm khi 39 tuổi, Mạc Phàm không đến mức là thiếu tướng đấy chứ?
Chưa tới 20 tuổi đã là thiếu tướng, nếu là thật chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.
Ngay cả phó viện trưởng Tôn đi cùng viện trưởng Chương cũng mờ mịt, lạnh lùng đánh giá Mạc Phàm vài lần.
- Tiểu tử này là quỷ gì thế?
Viện trưởng Chương vừa nói như vậy, bốn chiến sĩ đi tới, đi đến bên cạnh Phương Tử Nhạc và huấn luyện viên Trương, đè hai người lại.
Tươi cười trên mặt Phương Tử Nhạc cứng đờ, trong mắt đều là khó mà tin.
Chẳng lẽ thân phận thật sự của tiểu tử này cao như thế?
- Viện trưởng Chương, chuyện này là sao đây, tôi mới là người bị hại, có phải ông bắt sai người rồi không?
- Cậu không có tư cách biết.
Viện trưởng Chương lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Phương Tử Nhạc ngẩn ra, không cam lòng nói:
- Tôi không phục, rốt cuộc tiểu tử này là ai, các ông dựa vào cái gì bắt tôi?
- Chuyện này cậu càng không có tư cách biết.
Hai câu nói, lập tức khiến mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, líu lưỡi không nói được.
Tuy viện trưởng Chương chưa nói, nhưng cơ bản là chắc chắn, thân phận Mạc Phàm còn cao hơn viện trưởng Chương.
“Ừng ực!” Xung quanh tràn đầy tiếng nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy khiếp sợ, hâm mộ.
Ngay cả Sử Hàng, Phương Nhân Hiếu cũng không kìm lòng nổi nuốt vài ngụm nước bọt.
Phòng ngủ bọn họ, vậy mà có một thiếu tướng?
Trần Huyền Phong cầm lấy một chai nước, uống ừng ực.
Sắc mặt Phương Tử Nhạc và huấn luyện viên Trương khó coi, gần như có thể vặn ra nước.
Anh ta gọi người có quân hàm cao nhất trường học tới, cũng không chèn ép được Mạc Phàm.
- Chuyện này…
Hung hãn như Phương Tử Nhạc, lúc này cũng như cà nhiễm sương.
Thiếu tướng chưa tới 20 tuổi, Phương gia bọn họ cũng không trêu chọc được, đừng nói đến anh ta.
- Mạc tiên sinh, đã bắt người rồi, mời cậu xử lý thoải mái, hậu quả do tôi chịu.
Viện trưởng Chương cung kính trả lại chứng nhận sĩ quan cho Mạc Phàm, nói.
- Ừm.
Mạc Phàm cất chứng nhận sĩ quan, gật đầu.
Hắn đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn huấn luyện viên Trương.
- Là anh khiến bạn cùng phòng của tôi mệt như vậy sao?
Tuy hắn không nghe được quá nhiều cuộc đối thoại giữa Sử Hàng và Phương Tử Nhạc, nhưng nhìn khí tức suy yếu của đám Sử Hàng, suy nghĩ một chút là nghĩ ra được.
- Là Phương thiếu bảo tôi giáo huấn ba bọn họ, tôi…
Mặt huấn luyện viên Trương xám như tro tàn, vô cùng hối hận nói.
Anh ta cũng không phải là quân nhân, là thuộc hạ của Phương Tử Nhạc, sáng hôm nay Phương Tử Nhạc đưa cho anh ta quân trang, bảo anh ta phụ trách một đội sinh viên, thuận tiện giáo huấn ba sinh viên trong đó.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này, không do dự đồng ý, ai biết đụng phải tấm sắt cứng rồi.
- Anh đã thích giáo huấn sinh viên như vậy, hai người giáo huấn người này hẳn hoi, mãi đến khi tất cả sinh viên hài lòng mới thôi.
Mạc Phàm ra lệnh với hai binh lính bên cạnh.
- Đừng như vậy, tôi sẽ xin lỗi.
Huấn luyện viên Trương vội vàng nói.
Anh ta từng đắc tội không ít sinh viên, bảo anh ta huấn luyện đến khi tất cả sinh viên hài lòng, không mệt đến chết cũng mệt đến tàn.
- Đi đi.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nói.
- Dạ!
Hai binh lính chào Mạc Phàm theo nghi thức quân đội, kéo huấn luyện viên Trương sắc mặt vô cùng khó coi đi xuống.
Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Phương Tử Nhạc.
- Anh rất thích đá người đúng không, như vậy đi, đánh gãy hai chân anh ta.
Mắt Phương Tử Nhạc mở to, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
- Mạc Phàm, cậu dám, tôi là người của Phương gia đó.
- Phương Tử Phong là em trai anh đúng không, hiện giờ anh ta ở đâu chắc là anh cũng biết?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Phương Tử Phong đã bị hắn phế đi, hắn sẽ sợ Phương Tử Nhạc sao, ha ha.
- Phó viện trưởng Tôn, ông mau nói giúp tôi một câu.
Vẻ mặt Phương Tử Nhạc ngẩn ra, vội vàng xin phó viện trưởng Tôn giúp đỡ, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Anh ta tiếp xúc với phó viện trưởng Tôn nhiều hơn một chút, cho nên bình thường còn khá thân thuộc, quan hệ coi như không tệ.
- Mạc Phàm, thôi, cậu để Tiểu Phương xin lỗi cậu là được rồi, chuyện này cứ như vậy thôi.
Phó viện trưởng Tôn nhíu mày, mở miệng ra lệnh.
Nếu Mạc Phàm thật sự là thiếu tướng, không có khả năng ông ta không biết một chút tin tức nào.
Nếu không phải, hơn phân nửa là sau lưng có đại nhân vật nào đó.
Viện trưởng Chương đang trong thời gian lên chức, tất nhiên phải cẩn thận dè dặt một chút.
Ông ta cách thời gian lên chức còn dài, hoàn toàn không cần phải ăn nói khép nép.
Phương Tử Nhạc có quan hệ không tệ với ông ta, rất nhiều chuyện đều do Phương Tử Nhạc giúp đỡ ông ta xử lý, giảm đi không ít phiền phức cho ông ta.
Tuy Phương Tử Nhạc sai trước, nhưng nói xin lỗi là được, không cần thiết tuyệt tình như thế, đánh gãy chân.
Bầu không khí trong phòng ngủ lập tức thay đổi.
- Chẳng lẽ Mạc Phàm không phải thiếu tướng?
Phương Tử Nhạc nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần vui mừng.
Anh ta là người Phương gia, trải qua không ít chuyện, chỉ trong chớp mắt liền hiểu rõ.
- Mạc Phàm, hôm nay là tôi làm không đúng, tôi sẽ xin lỗi các cậu.
Phương Tử Nhạc cười nói, trong mắt là lạnh lùng.
Lâm Khuynh Thiên cho anh ta hơi ít tình báo, rời khỏi nơi này trước, sau đó lại nghĩ biện pháp thu thập Mạc Phàm, hai chân này của anh ta phải trả lại Mạc Phàm nghìn lần.
Viện trưởng Chương nhíu mày, vội vàng muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Mạc Phàm đè lại.
- Thế nào, lời tôi nói, ông có ý kiến sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn phó viện trưởng Tôn một cái, lạnh nhạt nói.
Phó viện trưởng Tôn nhíu mày, sắc mặt khó coi.
- Mạc Phàm, cậu có ý gì, tôi và viện trưởng Chương đến đây là nể mặt cậu lắm rồi, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Ha ha.” Mạc Phàm lắc đầu cười.Phó viện trưởng Tôn này ngay cả thân phận của hắn cũng không biết, còn dám chỉ trỏ ở đây.
- Phó viện trưởng Tôn đúng không, ông có biết vì sao ông không nhìn thấy chứng nhận sĩ quan của tôi không?
Mạc Phàm hỏi.
- Hừ, chứng nhận sĩ quan của người khác thôi mà, có gì mà khoe khoang, cậu muốn xem tôi có thể lấy cho cậu mấy cái, cậu muốn xem không?
Phó viện trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng, cười khinh thường nói.
Phó viện trưởng Tôn mới mở miệng, đầu viện trưởng Chương lập tức đầy mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn phó viện trưởng Tôn với vẻ thương xót, nhưng không nói gì thêm.
- Chứng nhận sĩ quan của người khác sao?
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nói.
- Đó là vì ông không đủ tư cách xem chứng nhận sĩ quan của tôi, cởi quân hàm của ông ta ra trước cho tôi.
Mạc Phàm ra lệnh.
Hắn vừa nói những lời này, không ít người hít vào một hơi khí lạnh.
Phương Tử Nhạc cười nham hiểm, trên mặt đều là đắc ý.
Tiểu tử này đúng là không biết sống chết, dám đòi cởi quân hàm của phó viện trưởng Tôn, lần này cậu ta đắc tội cả phó viện trưởng Tôn nữa, có trò hay để xem rồi.
Phó viện trưởng Tôn híp mắt lại, lộ ra vẻ giận dữ.
- Tiểu tử, tôi mặc kệ người đứng sau lưng cậu là ai, cậu có tin chỉ cần một câu của tôi, sẽ khiến cậu không học được ở đây nữa không?
Khi tới ông ta đã bất mãn với Mạc Phàm rồi, tiểu tử này cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy.
Cho dù viện trưởng Chương cao hơn ông ta một cấp, cũng không nói như thế.
Mạc Phàm cười khẽ, liếc mắt nhìn viện trưởng Chương một cái.
- Viện trưởng Chương, ông còn thất thần làm gì?
“Haizz…”
Viện trưởng Chương thở dài, nheo mắt lại.
- Người đâu, cởi quân hàm của phó viện trưởng Tôn trước, để cậu ta tự hối lỗi vài ngày.
Ông ta vừa nói như vậy xong, hai chiến sĩ ở cửa tiến vào, đi về phía phó viện trưởng Tôn.