Trong bụi đất, cánh tay người đàn ông thần bí kia không ngừng run rẩy, đá trong vòng ba thước xung quanh bị nghiền nát hết.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết khiếp sợ, nhìn Mạc Phàm đứng tại chỗ với vẻ khó mà tin.
Người đàn ông thần bí kia là kỵ sĩ cấp Hoàng Kim không thể nghi ngờ, nhưng lại bị Mạc Phàm đánh bay?
- Chuyện này…
- Thiếu niên tông sư?
- Rốt cuộc người thanh niên kia là ai, vì sao lại xuất hiện ở đại học Đông Hải?
Một loạt vấn đề xuất hiện trong đầu Bạch Tiểu Tuyết.
Cách đó không xa, người đàn ông cố cử động cánh tay vô cảm, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Mạc Phàm, vô cùng khiếp sợ.
Tuy anh ta không dùng toàn lực, nhưng tiểu tử anh ta không để vào mắt quá cường hãn, đây là chuyện anh ta không ngờ đến thật.
Trong đôi mắt rét lạnh của anh ta lộ ra vài phần nghiêm trọng.
- Cậu là Thiên Tiên Tông Sư của Hoa Hạ sao?
- Thiếu chút nữa, chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng thừa sức đối phó anh.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cái gì?
Người đàn ông này ngây ngốc.
Anh ta cũng hiểu sơ về cấp bậc võ giả Hoa hạ, Trúc Cơ kỳ giống như Bạch Ngân, Tiên Thiên Tông Sư như Hoàng Kim.
Sức mạnh của người này không kém anh ta, vậy mà chỉ có Bạch Ngân?
Trong chớp mắt, anh ta như cảm thấy mặt mình bị người ta tát mấy cái.
Anh ta nhíu mày, trên mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ.
Cấp Hoàng Kim và Bạch Ngân không phải chỉ cách một khoảng, anh ta là một kỵ sĩ Hoàng Kim, lại bị một chưởng của thanh niên Bạch Ngân Hoa Hạ đánh bay.
- Tiểu tử Hoa Hạ, tôi phải giết cậu.
Hai tay anh ta nắm chặt lại, một đoạn Anh ngữ truyền từ miệng anh ta ra.
- Phàm là vũ khí vì tấn công tôi mà tạo ra đều chắc chắn bị phá hủy, phàm là những lời chửi bới đều bị định tội xét xử, phàm là…
Đoạn chú ngữ này truyền ra.
“Phù” một tiếng, ngọn lửa màu vàng nhanh chóng nhảy nhót trong hai tay anh ta, hình thành một thanh kiếm nhưng to hơn thanh kiếm bình thường nhiều, khí tức thần thánh, vĩ đại tỏa ra từ thanh kiếm này.
Bầu không khí xung quanh lập tức ngột ngạt, gió đêm dừng thổi.
Trùng tử, chim chóc đang nghỉ ngơi tỉnh lại, thân thể không ngừng run rẩy, giống như sợ hãi thanh kiếm này.
Trời đêm vốn sáng sủa bỗng nhiên mây đen dày đặc, giống như trời tức giận.
Theo chú ngữ truyền ra, khí tức quỷ dị càng ngày càng đậm, không khí càng ngày càng ngột ngạt, giống như chúng thần hàng lâm, Thái Sơn áp đỉnh.
Chú ngữ không dài, chỉ trong phút chốc người đàn ông đã nói đến câu cuối cùng.
- Phàm là người đối nghịch với tôi đều bị xét xử.
Hai chữ xét xử vừa ra, “Răng rắc” một tiếng, một đạo kim lôi từ trên trời giáng xuống, rơi xuống hoả kiếm màu vàng.
Hỏa kiếm thu nhỏ lại, trường kiếm hơn ba trượng biến thành hai thước, ngưng tụ thành thần binh có thể chém được kim loại, xung quanh vẫn còn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực và tia chớp màu vàng, chưa chém người đã khiến người ta sợ hãi.
- Tiểu tử Hoa Hạ, cậu rất có thiên phú, nhưng mà cậu sắp chết rồi.
Người đàn ông tức giận quát, dưới chân khẽ nhúc nhích, bóng dáng nhoánglên một cái liền đến trước người Mạc Phàm.
Hỏa kiếm xẹt một đường cong trong không trung, chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm, không khí giống như bị kiếm xé mở ra, vỡ ra hai bên.
Tiểu Tuyết nhìn hỏa kiếm màu vàng trong tay người đàn ông thần bí, sắc mặt cô thay đổi, cũng không quản nhiều vấn đề như vậy, vội vàng nhắc nhở:
- Mau tránh ra, đó là Thẩm Phán Chi Kiếm, anh ta là người của Thần Điện, không thể động vào thứ này.
Cô không có tu vi, nhưng hiểu biết thế lực trong ngoài nước là bắt buộc của đệ tử Bạch gia, nhất là khi cô lại là đại tiểu thư Bạch gia, càng không thể thiếu.
Người đàn ông này có thể sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm, hơn phân nửa là người của Thần Điện ở Châu Âu.
Nghe nói Thẩm Phán Kiếm là Tài Quyết Chi Kiếm để thần linh phán xét chúng sinh, đấu khí của võ giả phương Tây ngưng tụ thân kiếm, thông qua chú ngữ đạt được cơn giận của chư thần hàng lâm.
Trừng phạt tất cả tội ác và trách mắng, uy lực vô cùng cường đại.
Nghe nói một cường giả của Thần Điện dựa vào Thẩm Phán Chi Kiếm, một kiếm Thẩm Phán diệt chín cao thủ cấp bậc Tiên Thiên ở Hoa Hạ, không một người có thể sống sót dưới Thẩm Phán Chi Kiếm, sau đó thanh danh rất hiển hách.
- Thần Điện?
Khi Phương Tử Phong té xỉu từng nói hai chữ này, người này cũng là người của Thần Điện, tỉnh Giang Nam đúng là không đơn giản.
Nhưng vẻ mặt hắn chỉ hơi đổi, căn bản không để ở trong lòng.
Thần Điện gì chứ, Thẩm Phán Chi Kiếm có là gì.
Trời không xử phạt được hắn, đất cũng không được, chỉ là Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện càng không được.
Dám có ý đồ với Tuyết Nhi, cho dù là thần xét xử cũng vô dụng.
Hắn khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua Thẩm Phán Chi Kiếm chém xuống đỉnh đầu hắn.
Ý niệm khẽ động, một tay cũng không dùng, hai ngón tay như ngọc hiện lên bạch quang nhàn nhạt, hắn khẽ kẹp lấy Thẩm Phán Chi Kiếm.
Lần này mắt Bạch Tiểu Tuyết chớp chớp, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ ngây ngốc.
ẩ ế ế ầThẩm Phán Chi Kiếm tiếng tăm lừng lẫy của Thần Điện, không chỉ không kém bí kỹ của Hoa Hạ, có khi còn mạnh hơn, vậy mà người thanh niên này chỉ dùng hai ngón tay.
Người đàn ông cũng sửng sốt, vốn là giận dữ, vậy mà tiểu tử này khinh thường Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện bọn họ.
Sau đó lại cười lạnh lùng, anh ta dùng sức chém mạnh hơn, kiếm thế chém xuống đỉnh đầu Mạc Phàm, muốn chém Mạc Phàm thành hai khúc.
“Keng!” Tiếng kim khí chạm vào nhau vang lên, thế đi của Thẩm Phán Chi Kiếm dừng lại.
Mắt Bạch Tiểu Tuyết mở to, giống như gặp quỷ, tràn đầy vẻ khó tin.
Thẩm Phán Chi Kiếm đã thoát khỏi phạm trù bí kỹ, gần với thần kỹ, mượn thần lực, xử phạt tất cả kẻ địch.
Bị Thẩm Phán Chi Kiếm dính một chút, tựa như trong chú ngữ, pháp khí bị phá hủy, thân thể bị chém giết, linh hồn cũng bị tội nghiệt dây dưa, trọn đời không thể siêu sinh.
Tiên Thiên Tông Sư bình thường gặp người Thần Điện thi triển thần kỹ này, phần lớn là lựa chọn né tránh, người chống chọi cũng không nhiều, càng không nói đến chuyện dùng hai ngón tay đỡ lấy Thẩm Phán Chi Kiếm.
Người dùng hai ngón tay đỡ lấy Thẩm Phán Chi Kiếm như Mạc Phàm lại càng không có.
Người đàn ông lắc đầu không ngừng, thế giới quan như bị đảo lộn.
Không phải anh ta chưa từng đối phó võ giả Hoa Hạ, Hoành Luyện tông sư được xưng là thân thể cực mạnh ở Hoa Hạ, rất gần ở đầu Hắc Bảng, cũng bị Thẩm Phán Chi Kiếm của anh ta chém một phát hình thần câu diệt.
Sao tiểu tử này có thể dùng hai ngón tay đỡ được.
- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai, sao lại ngăn được Thẩm Phán Chi Kiếm?
Người đàn ông quát lên.
Thẩm Phán Chi Kiếm mượn thần lực, ngoại trừ thần không thể xét xử ra, toàn bộ dưới thần đều xét xử được, đây là tín ngưỡng của Thần Điện bọn họ, hiện giờ lại xuất hiện người không bị xét xử.
- Tôi là ai anh không có tư cách biết, anh chỉ cần biết cô ấy là người các anh không thể động vào, dám động vào cô ấy, sẽ như kiếm này!
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Tu Chân giới và Ma Tộc chiến đấu nhiều năm, Thẩm Phán Chi Kiếm là chiêu bài của Thiên Sứ Nhất Tộc, sao hắn có thể không biết?
Nếu biết, hắn đường đường là y tiên bất tử sao trên người chỉ có một phương pháp phá giải?
Hắn nói xong hai ngón tay khẽ cử động.
“Keng…” Tiếng đồ sứ bị nghiền nát vang lên.
Thẩm Phán Chi Kiếm trên tay người đàn ông đứt thành từng mảnh, còn chưa rơi xuống đất liền biến thành khí thể màu vàng, biến mất trong không khí.
Đường đường là Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện, bị hai ngón tay hóa giải.
Thân thể người đàn ông chấn động, lập tức như bị sét đánh, tâm thần đều sợ hãi.
Mắt Bạch Tiểu Tuyết mở to, vô cùng khiếp sợ.