Thần Y Trọng Sinh

Chương 570




Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ bận rộn hơn hai tiếng, lúc này mới đưa Lưu Phỉ Phỉ đến ký túc xá nữ sinh, hắn cũng quay về phòng ở ký túc xá của mình.  

Tuy hắn đổi chuyên ngành, từ khoa máy tính chuyển tới quốc phòng, nhưng cố ý an bài Tần Kiệt không cần đổi phòng ngủ ký túc xá.  

Dù sao nơi này có bạn học cùng học đại học 4 năm, ngoại trừ Tuyết Nhi ra, ba người này hẳn là người hắn muốn gặp ở đại học Đông Hải nhất.  

Không lâu sau, hắn đến phòng ngủ ở đại học bốn năm, phòng 513 số 7 Thanh Viên.  

Phòng không khác phòng ngủ ở các khoa khác, một chiếc giường tổ hợp, phía trên là giường, phía dưới là bàn học và ngăn tủ.  

Bởi vì đại học Đông Hải là đại học con nhà giàu, không ít thổ hào đập tiền vào đầu tư trường học đưa con trai mình vào đây, phòng ngủ bọn họ có trang bị điều hòa, máy giặt, còn có phòng tắm riêng.  

Cửa phòng mở ra, ba gương mặt quen thuộc đang nói chuyện phiếm.  

Trần Huyền Phong, một nam sinh im lặng, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đeo kính gọng đen, không chỉ có bộ dạng đẹp trai, trên người còn có cơ trí và bình tĩnh hiếm có ở tuổi này.  

Trần Huyền Phong là người nhiều mưu trí nhất phòng bọn họ, rất nhiều chuyện do Trần Huyền Phong quyết định, sau này hắn mới biết Trần Huyền Phong là đệ tử một gia tộc Giang Nam, chẳng qua địa vị ở trong gia tộc không cao lắm.  

Phương Nhân Hiếu, một nam sinh gầy gò, là người ít tuổi nhất trong số bọn họ, nhưng là học bá của phòng này.  

Với điểm của anh ta có thể vào trường Thanh Hoa, nhưng lại lựa chọn đại học Đông Hải, nguyên nhân là vì gần nhà, bài tập của bọn họ đều dựa vào Phương Nhân Hiếu.  

Người cuối cùng tên là Sử Hàng, một người cao gầy, trên người toàn là hàng hiệu, là nhà giàu mới nổi ở phòng ngủ bọn họ, nghe nói nhà làm về bất động sản, buôn bán lời không ít tiền, tuy hình thể trái ngược với Bàn Tử, nhưng tính cách không khác Bàn Tử là mấy.  

Khi hắn bị Lâm Khuynh Thiên làm cho nhà tan cửa nát, ba người này từ Giang Nam xa xôi đến, muốn giúp hắn thoát khỏi cảnh khốn khổ.  

Ba người thấy Mạc Phàm đẩy cửa vào, còn cầm vali hành lý trong tay, đều sửng sốt.  

- Xin chào, cậu là?  

Sử Hàng lấy lại tinh thần, hỏi.  

- Mạc Phàm, đến từ Đông Hải, bạn cùng phòng các cậu.  

Mạc Phàm nói.  

- Cậu là bạn cùng phòng của chúng tôi sao, không phải chứ?  

Mắt Sử Hàng mở to, khó có thể tin nói.  

- Các cậu quen tôi sao?  

Mạc Phàm lộ ra một chút bất ngờ nói.  

Kiếp trước lúc hắn đến phòng ngủ, ba người này đều không quen hắn.  

- Cậu vừa tới liền dùng một chiếc vali hành lý làm bốn sinh viên trật khớp tay, còn liếc mắt một cái khiến Dư Bân mở miệng nói thật, hiện giờ có ai không biết cậu.  

Sử Hàng giải thích.  

Khi Mạc Phàm khiến Dư Bân khó coi, đúng lúc bọn họ đi ngang qua, thấy được toàn bộ quá trình.  

Vừa rồi bọn họ còn đang nói, người nào làm bạn cùng phòng với Mạc Phàm thì người đó xui xẻo, ai biết Mạc Phàm đến phòng ngủ của bọn họ.  

- Vậy sao.  

Mạc Phàm nhướn mày, hiểu ra mọi chuyện.  

- Tôi có thể xem thử vali hành lý của cậu không?  

Sử Hàng chỉ vali của Mạc Phàm nói.  

Vừa rồi khi Mạc Phàm đùa giỡn Dư Bân, anh ta đã muốn thử xem vali đó nặng đến mức nào, nhưng lại sợ mất mặt giống Dư Bân, lúc này mới không đi ra thử.  

- Có thể.  

Mạc Phàm cười khẽ, gật đầu, đưa vali cho Sử Hàng.  

Sử Hàng cầm lấy vali của Mạc Phàm bằng một tay, dùng lực nhấc lên, lông mày lập tức nhíu lại, vali bị anh ta nhấc lên cao, căn bản không nặng.  

- Hình như cái vali này không nặng lắm, chẳng lẽ cái vali có vấn đề?  

Sử Hàng sờ cái vali, vẻ mặt mờ mịt.  

- Không phải là thuật thôi miên đấy chứ?  

Trần Huyền Phong bình tĩnh nói.  

Thân thể người dựa vào đại não để điều khiển, nếu đại não nói nặng, cho dù là một sợi lông vũ cũng có thể khiến tay người ta cảm thấy nặng.  

Thuật thôi miên thông qua tiềm thức nói cho đối phương cái vali rất nặng, hoàn toàn có thể làm được chuyện như vậy.  

Nghe thấy ba chữ thuật thôi miên, hai mắt Sử Hàng lập tức sáng lên.  

- Cậu biết thuật thôi miên sao?  

- Xem như là vậy.  

Mạc Phàm gật đầu.  

Thuật thôi miên chỉ là một loại pháp thuật hệ tinh thần, nếu bọn họ nghĩ như vậy, hắn đỡ phải giải thích.  

- Mẹ kiếp, cậu cũng quá lợi hại rồi, buổi tối có rảnh không, bạn thân, tôi biết một quán bar gần đây, trong đó có em gái siêu chuẩn, chúng ta…  

Hai mắt Sử Hàng sáng lên, kích động nói.  

Dùng thuật thôi miên ở quán bar, không phải là buổi tối sẽ hàng đêm sênh ca sao.  

- Vẫn đừng nên khoe khoang khắp nơi tốt hơn, nếu không khiến người nào đó để mắt tới, các cậu sẽ phải chịu khổ đó.  

Trần Huyền Phong không nóng không lạnh nói.  

- Sao thế, dùng thuật thôi miên còn phạm pháp sao.  

Sử Hàng nói.  

- Không phạm pháp, nhưng trường chúng ta có một kẻ điên tên là Phương Tử Phong, anh ta khiến cho đại sư thôi miên ở Giang Nam không thể sống yên ổn, đại sư thôi miên bị anh ta để mắt tới, không điên thì ngốc, nếu cậu không muốn như những đại sư thôi miên đó, đừng thôi miên linh tinh nữa.  

Trần Huyền Phong nhắc nhở.  

- Đáng sợ như vậy à, vẫn nên đừng làm thì hơn.  

Sử Hàng sửng sốt, ngọn lửa vừa mới dấy lên, lập tức bị dập tắt.  

Nếu thuật thôi miên nguy hiểm như vậy, đừng dùng thì tốt hơn.  

- Còn có người như vậy sao?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt không đổi nói.  

- Đại học Đông Hải không đơn giản như vậy, Dư Bân mà cậu đắc tội cũng không dễ chọc đâu, anh ta và Phương Tử Phong đều là người của Lâm Khuynh Thiên một trong tứ thiếu ở Giang Nam, không nói đến Lâm Khuynh Thiên, cho dù là Dư Bân và Phương Tử Phong cũng không phải là người Tần Kiệt, Đường Ngạo Thiên Đông Hải các cậu so sánh được.  

Hình như Trần Huyền Phong rất hiểu biết về Đông Hải, nghiêm túc nói.  

- Vậy sao?  

Mạc Phàm cười khinh thường.  

- Không đến mức đó đấy chứ, tôi không biết Đường Ngạo Thiên là ai, nhưng tôi biết Tần Kiệt, cháu nội của tướng quân khai quốc, cháu ngoại của một tướng quân khai quốc khác, hẳn là không kém Dư Bân và Phương Tử Phong mới đúng chứ?  

Sử Hàng nói tiếp, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

- Nếu là tướng quân khai quốc lúc ấy, quả thật không kém bọn họ, hiện giờ sao, Tần Kiệt chỉ có thể ngang ngược ở Đông Hải và Bắc Xuyên, còn những nơi khác, ha ha.  

Trần Huyền Phong cười, ý không cần nói cũng hiểu.  

Không tới kinh thì không biết chức quan nhỏ, không tới Giang Nam không biết tiền bạc ít.  

Ở thành phố Đông Hải là phú ông trăm triệu, đến tỉnh Giang Nam cũng phải mang theo cái đuôi ứng xử.  

Ví dụ như Vương gia phú hào số một Đông Hải trước đây, chỉ là con chó mà Lâm gia nuôi ở Đông Hải, Vương Kinh Phi thấy Dư Bân còn cung kính gọi một tiếng Bân ca.  

- Dư Bân này lợi hại như vậy, chẳng phải Mạc Phàm sắp xui xẻo rồi sao?  

Phương Nhân Hiếu nhíu mày nhìn Mạc Phàm, lo lắng hỏi.  

- Trừ phi cậu ấy là Mạc Phàm thần y của Đông hải, nếu không chắc chắn là như vậy rồi.  

Trần Huyền Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ bất đắc dĩ.  

Trong giới quý tộc mỗi người đều là một con hổ, trên đầu bị động thổ, lão hổ nào sẽ không báo thù?  

- Thần y Mạc Phàm?  

Phương Nhân Hiếu nhìn Mạc Phàm, lắc đầu quả quyết.  

Nếu được xưng là thần y, chắc chắn sẽ không phải người cùng độ tuổi với bọn họ.  

Hơn nữa có nhiều người trùng tên lắm, chắc chắn không khéo như vậy đâu.  

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cũng không nói thẳng ra.  

Trái lại Sử Hàng không nhịn được, vội vàng đứng ra hòa giải.  

Hai người còn nói tiếp như vậy, sẽ dọa Mạc Phàm chạy mất.- Chút việc nhỏ thôi mà, Dư Bân kia sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, cho dù anh ta muốn đối phó với Mạc Phàm, Mạc Phàm là sinh viên quốc phòng, sau khi tốt nghiệp ít nhất là phó liên trưởng, anh ta sẽ không dám làm gì Mạc Phàm đâu.  

- Chuyện này thì đúng, chỉ là…  

Trần Huyền Phong gật đầu, nói được một nửa, còn không nói hết.  

Sinh viên quốc phòng đủ dùng với người bình thường, kém xa với Dư Bân.  

Ngô Giang cũng là sinh viên quốc phòng, bị 5000 tệ đùa giỡn không ngẩng đầu lên được.  

- Không có chỉ là, nếu phòng ngủ chúng ta đã tập hợp đông đủ, ra ngoài ăn một bữa cơm đi, tôi mời.  

Sử Hàng hào phóng nói.  

Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu gật đầu, Mạc Phàm cũng không từ chối.  

Bốn bọn họ thu dọn đơn giản xong, ra khỏi phòng ngủ.