Mạc Phàm thật đáng sợ, Lâm Chấn Sơn bị hắn giẫm chết bằng bốn cước.
Thân thể năm người bị kiềm hãm, Âm Long là người xông lên tiếp theo.
- Tiểu tử, vậy mà cậu giết Lâm Chấn Sơn, cậu muốn chết sao.
Mạc Phàm cười khinh thường:
- Ông là người thứ hai.
Âm Long dám dùng Sưu Hồn với Liệt Hỏa, thả Thái Âm Trùng ở thành phố Đông Hải, để lại Thái Âm Chi Khí, vậy có thể đi chết đi.
- Hừ, tiểu tử, cậu thử xem?
Âm Long tức giận quát.
Quả đấm của ông ta, hỏa khí đao của anh em Đỗ gia và đầu lâu khô hắc hỏa của Long Cổ đánh úp lại, giống như một tòa đại sơn đè ép xuống, còn chưa rơi xuống người Mạc Phàm, không khí đã bắt đầu nổ mạnh, mặt đất dưới chân Mạc Phàm bị nghiền nát tầng tầng lớp lớp, hãm sâu vào đất.
Lực ép của ba người hợp lại như ép lam cầu.
- Phá cho tôi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, Bạch Ngọc Kiếm Tru Diệt Kiếm xuất hiện trong tay, kiếm khí dài mười trượng như đằng long vươn dài ra, chém về phía ba người.
“Bùm!” Giống như bầu trời bị một đạo lôi minh cắt qua, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Lực lượng mà ba người hợp lại bị một kiếm của Mạc Phàm chém rách.
Ba đạo khí binh của anh em Đỗ gia gặp kiếm khí của Mạc Phàm bị nghiền nát toàn bộ, ấn ký hình rồng màu đen trên người Âm Long nổi giận rống lên một tiếng, giống như rất sợ một kiếm này của Mạc Phàm, ra sức vùng vẫy.
Kiếm khí mười trượng còn chưa đánh trúng Âm Long, từ miệng Long Cổ bắn ra một cái âm phù, đầu lâu hắc hỏa vô cùng to lớn không do dự đánh về phía Mạc Phàm.
Khí kình nổ tung, sóng khí cuồn cuộn quay cuồng bốn phía.
“Răng rắc!” Rõ ràng Mạc Phàm nhỏ bé hơn đầu lâu trước mặt nhiều, nhưng kiếm khí và đầu lâu hắc hỏa chạm vào nhau, khe hở xuất hiện phía trên đầu lâu hắc hỏa, chậm rãi lan tràn toàn thân đầu lâu hắc hỏa.
Chỉ trong phút chốc, “rầm” một tiếng, đầu lâu hắc hỏa to lớn trước mặt mọi người hóa thành mảnh nhỏ.
Vẻ mặt Long Cổ sửng sốt, đầu lâu hắc hỏa này là ông ta dùng thi cốt khổng lồ trong truyền thuyết tìm được ở nơi cực lạnh luyện chế, hồn phách là Giao Long ngàn năm.
Khí lực có thể đập vỡ biển, hất tung xe tăng thiết giáp, cứng có thể chống đạn xuyên giáp, ông ta chưa từng thấy pháp khí nào có thể thương tổn đến đầu lâu hắc hỏa này, lại bị một kiếm của Mạc Phàm chém vỡ.
- Thứ này không phải là pháp khí, mà là pháp bảo, vậy mà cậu còn có pháp bảo.
Trên pháp khí là pháp bảo, uy lực mạnh hơn pháp khí rất nhiều.
Kiếm của Mạc Phàm có thể chém phá đầu lâu màu đen của ông ta, chỉ có khả năng là pháp bảo.
Vừa nhắc tới hai chữ pháp bảo, sắc mặt Âm Long và ba anh em Đỗ gia đều thay đổi.
Pháp khí đã vô cùng trân quý, pháp bảo lại càng có thể ngộ nhưng không thể cầu, vậy mà trong tay Mạc Phàm có pháp bảo.
- Chỉ là một kiện pháp bảo mà thôi, rất khó sao?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Nếu đám người này biết hắn đưa cho Tiểu Vũ một kiện pháp bảo, không biết những người này sẽ có cách nghĩ gì.
- Tiểu tử, pháp bảo thì sao chứ, pháp bảo của cậu tôi nhận, cậu có thể đi chết đi.
Trong mắt Long Cổ hiện lên tham lam, nói.
Quả nhiên lần này không tới vô ích, vậy mà thấy được một kiện pháp bảo.
Long Cổ vừa nói xong, màn đêm phía sau Mạc Phàm cử động một cách quỷ dị, đôi mắt đỏ như máu và cái miệng to như bồn máu đột nhiên xuất hiện.
Nếu không nhìn kỹ, chắc chắn không thể phát hiện, vậy mà phía sau Mạc Phàm có một quỷ ảnh màu đen cao ba trượng.
Khóe miệng quỷ ảnh này khẽ nhếch lên, giống như cười đắc ý sau khi ngủ đông thành công.
Mồm to như bồn máu trực tiếp nuốt hết Mạc Phàm, tốc độ nhanh như thiểm điện, Mạc Phàm và những người khác đều không phản ứng kịp.
Bóng đen vừa cắn nuốt Mạc Phàm, Long Cổ hơi nhếch miệng.
Bóng đen này tên là Dạ Ma, là một Tà Thần ông ta tóm được ở Bắc Xuyên một nơi quanh năm không thấy mặt trời.
Một khi Tà Thần này ẩn nấp đi, cho dù là ông ta cũng không thể phát hiện.
Ông ta từng dựa vào Dạ Ma này, cắn nuốt mấy cao thủ Tiên Thiên thần không biết quỷ không hay.
Khi ông ta mới xuất hiện đã thả Dạ Ma ra, là vì giờ khắc này.
Mạc Phàm bị cắn nuốt, đám Âm Long lập tức nhẹ nhàng thở ra.
- Quả nhiên Long Cổ đại sư cao minh, tiểu tử này lợi hại đến mấy, cũng không phải là đối thủ của anh.
Âm Long cung kính nói.
Không thể không nói ông ta đã xem nhẹ thực lực của Mạc Phàm, may mà đám Long Cổ đến đây, nếu không chỉ có mình ông ta, chắc chắn không phải đối thủ của Mạc Phàm.
Ba anh em Đỗ gia cũng ôm quyền với Long Cổ:
- Long Cổ đại sư uy vũ.
- Nếu không có bốn vị ra tay, thu phục tiểu tử này cũng không dễ dàng như vậy.
Long Cổ cười nói, vẻ đắc ý trong mắt khó có thể che giấu.
Trên nhà cao tầng, vẻ mặt Long Nhược Tuyết ngẩn ra, mãi mà không nói nên lời.
- Giang tư lệnh, chuyện này…
Rõ ràng Mạc Phàm không rơi vào thế hạ phong, còn giết chết Lâm Chấn Sơn trong bao vây tấn công của sáu người, lại bị bóng đen đột nhiên xuất hiện cắn nuốt sạch.
- Dạ U, chủng loại Hồng Hoang, giỏi về ẩn nấp nhất, thích nhất là cắn nuốt nhân loại, một khi con người bị cắn nuốt, Dạ U không chỉ có thể có được trí nhớ của người bị cắn nuốt, còn có thể biến thành bộ dạng người bị cắn nuốt, rồi cắn nuốt người nhà của người đó.
Sắc mặt Giang Thành khó coi nói.
Ông ta chỉ từng thấy loại này trong sách, không ngờ Long Cổ lại tìm được nó, còn thành công thuần phục được.
- Vậy con hàng kia xong đời rồi sao?
Long Nhược Tuyết hỏi.
Giang Thành không nói gì, tuy ông ta biết về thứ này, nhưng cũng không biết nhiều lắm, có phải Mạc Phàm đã chết hay không, ông ta cũng không biết.
- Chuyện này…Sắc mặt Long Nhược Tuyết rất khó coi.
- Xuất hiện đi.
Long Cổ gõ cốt trượng xuống đất, ra lệnh.
“Rầm!” Mặt đất chấn động, bóng đen đi từ trong bóng tối ra.
Bóng đen cao ba trượng, toàn thân đen thui như mực, sau lưng tràn đầy gai xương, trên gương mặt như ác ma răng nanh đâm vào nhau, tướng mạo vô cùng hung dữ, nhưng lại tươi cười như nhân loại.
Nhìn thấy bóng đen này, Âm Long nhíu mày, sau đó lập tức cười.
- Dạ U? Nếu là nó, vậy tiểu tử kia chết chắc rồi.
Nhà bọn họ có ghi chép về Dạ U, Dạ U này mà cắn người, nghe nói trong cơ thể sẽ hình thành một không gian, cho dù người bị Dạ U cắn nuốt không hòa tan bởi dịch dạ dày, cũng phải rơi vào trong không gian ở trong cơ thể Dạ U.
- Đây là Dạ U mãnh thú viễn cổ không chỉ có thể cắn nuốt người, còn có thể đạt được trí nhớ của người bị cắn nuốt sao?
Đỗ Thành em trai Đỗ Uy kinh ngạc nói.
Ông ta có hứng thú rất lớn với mãnh thú Hồng Hoang, ông ta từng đọc bộ sách về mãnh thú Hồng Hoang ở Đỗ gia mấy lần, trong đó có loại mãnh thú thần bí là Dạ U.
- Không sai, đợi xem, không lâu sau toàn bộ bí mật của tiểu tử này sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta, đến lúc đó không thể thiếu phần các anh.
Hai mắt Long Cổ nheo lại, cười nói.
Cho dù ông ta đạt được tất cả bí mật trên người Mạc Phàm, cũng không có khả năng độc chiếm tất cả, nếu không sẽ như Mạc Phàm, hoài ngọc hữu tội, bị vô số người mơ ước, kết quả không chiếm được gì.
Âm Long nhướn mày, ba anh em Đỗ gia cũng lộ ra vẻ vui mừng.
- Cảm ơn Long Cổ đại sư.
- Khách sáo rồi.
Khóe miệng Long Cổ hơi nhếch lên, cười to nhìn về phía Dạ U.
Âm Long và ba anh em Đỗ gia không hẹn mà cùng nhìn về phía Dạ U, đợi Dạ U biến thành Mạc Phàm.
Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh truyền từ trong bụng Dạ U ra.
- Chỉ dựa vào súc sinh này, cũng muốn tiêu hóa tôi, các ông quá coi trọng thứ này rồi.
Năm người ở đây lập tức sửng sốt.