Thần Y Trọng Sinh

Chương 552




Mạc Phàm tắt di động, đôi mắt như ngọn lửa nhìn lướt qua bốn phía.  

Dưới chân hắn khẽ động, thân thể chớp lóe như điện quang, biến mất tại chỗ.  

Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đến gần một nhà cao tầng.  

Lúc này trời đã tối, mặt trăng treo cao trên bầu trời, có mấy ngôi sao ít ỏi treo trong không trung, giống như đang nhìn bá tánh trên Địa Cầu.  

Hắn lấy miếng Hoàng Tuyền Thạch bên hông ra, nếu không tìm được Âm Long thông qua Thái Âm Chi Khí, vậy dùng pháp thuật khác tìm ông ta.  

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, hai thanh kiếm Tru Sát và Tru Tà xuất hiện trong tay hắn.  

Hắn ném hai thanh kiếm lên không trung, hai thanh kiếm lập tức trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, cảnh giác tứ phương.  

Hắn đặt Hoàng Tuyền Thạch ở chỗ mi tâm, hai mắt nhắm chặt, cố gắng vận chuyển Diễn Thiên Thần Quyết.  

Cảm ứng giống như sóng biển lấy hắn làm trung tâm, trào ra mãnh liệt bốn phương tám hướng.  

Chỉ trong chớp mắt, trong vòng năm km xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.  

Có bà chủ nhà đang chuẩn bị ăn cơm, có mỹ nữ về đến nhà liền tắm rửa…  

Một đám khí tức quen thuộc, xa lạ, toàn bộ xuất hiện trong đầu hắn, giống như cá diếc qua sông.  

Từng khí tức như ngọn nến, cái mạnh cái yếu, đều khác nhau.  

Đây không phải là lần đầu tiên hắn ngoại phóng thần thức, đã sớm quen với chuyện này rồi.  

Hắn cố gắng vận chuyển Diễn Thiên Thần Quyết, trong số những tin tức này, hắn không ngừng sàng lọc chọn ra người khả nghi.  

- Không phải!  

- Không phải!  

… M  

ười phút sau, hắn mở to mắt, trong vòng mười km có không ít khí tức võ giả, pháp sư, nhưng không có khí tức của người đứng thứ 49 trên Hắc Bảng.  

- Nếu mười km không đủ, vậy thì tìm kiếm khắp nơi.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang.  

Hắn điểm lên mi tâm, một vòng xoáy xuất hiện chỗ mi tâm hắn, trong chớp mắt Hoàng Tuyền Thạch không nhập vào trong đó, mà biến mất trong mi tâm.  

Trải qua lần này, chỉ sợ không thể dùng Hoàng Tuyền Thạch trong thời gian dài, nhưng nếu có thể tìm được Âm Long, vậy cũng đáng.  

Ý niệm của hắn khẽ động, ấn ký chỗ mi tâm lóe lên, hai mắt như ngôi sao của hắn biến thành màu bạc, lóe lên vài ngôi sao nhỏ bên trong.  

“Rầm!” Cảm ứng như phá bình bạc mà tràn ra.  

Cảm ứng vốn như nhập vào nước lũ, trong chớp mắt nhấc lên sóng thần, phủ đầy nội thành thành phố Đông Hải.  

Chỉ trong phút chốc Mạc Phàm như mặt trăng trên bầu trời nhìn xuống chúng sinh, tất cả mọi thứ trên đất đều không thoát khỏi tầm mắt hắn.  

Ngay cả Thái Âm Trùng đang bay trong không trung, cũng xuất hiện từng con trong mắt hắn.  

Hắn không để ý đến những Thái Âm Trùng này, cảm ứng hướng về phía mấy nơi năng lượng dao động vô cùng quỷ dị, khóe miệng hắn lập tức nhếch lên.  

Không dùng cảm ứng thì không biết, một khi phóng cảm ứng ra, tối nay ở thành phố Đông Hải đúng là làm người ta kinh ngạc vui mừng.  

Cả thành phố Đông Hải, vậy mà có hơn 10 vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.  

Chỉ lát nữa thôi, hắn nhướn mày, cười lạnh lùng.  

- Xem lần này ông còn trốn ở đâu?  

Hắn mở to mắt, thu hồi Tru Sát và Tru Tà Kiếm, bóng dáng nhoáng lên một cái, liền biến mất trong trời đêm, khi xuất hiện đã ở nơi cách xa trăm thước.  

…  

Lúc hắn ngoại phóng cảm ứng, không ít người ở thành phố Đông Hải cảm ứng được, nhìn về phía tầng cao Mạc Phàm đang đứng.  

- Giang tư lệnh, có phải con hàng kia tìm được Âm Long rồi không?  

Long Nhược Tuyết đứng trên nóc nhà hỏi.  

- Chắc vậy.  

Vẻ mặt Giang Thành nghiêm túc nói.  

- Chúng ta có đi giúp đỡ không?  

- Trên người tôi và cô đều có phong ấn, cô muốn kéo chân cậu ta sao?  

Giang Thành liếc mắt nhìn Long Nhược Tuyết một cái.  

- Không phải tôi cản trở, là phong ấn này.  

Long Nhược Tuyết bĩu môi, lại hỏi:  

- Giang tư lệnh, ông nói xem con hàng này có thắng được Âm Long không?  

- Không biết, nhưng cảm ứng của tiểu tử này đúng là rất mạnh.  

Giang Thành lẩm bẩm.  

Khi nói chuyện, ông ta không quan tâm trên mặt mình đã tràn đầy khiếp sợ.  

ể ế ấ ấ ề ế ể ểCảm ứng có thể bao trùm cả Đông Hải, lực cảm ứng đến mức này, ông ta chỉ thấy trong ghi chép chứ chưa nhìn thấy, chỉ có tu sĩ Kim Đan trong truyền thuyết mới làm được, vậy mà tiểu tử này cũng có thể làm được.  

… T  

rong một quán bar, một người phụ nữ tóc đỏ nóng bỏng co rụt người, giống như mèo gặp phải nguy hiểm.  

Đôi mắt cô ta nhíu lại, lộ ra dị sắc, nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ.  

- Lực Tinh Thần thật cường đại, xem ra đến lúc rời đi rồi.  

Cô ta vừa nói xong liền biến mất khỏi quán bar.  

… T  

rong công viên ở thành phố Đông Hải.  

Âm Long ngồi trên một tảng đá, mắt hơi híp lại, sắc bén như đao bay từ trong con ngươi ra, lướt qua phía trước.  

“Bùm…” Ở nơi cách ông ta hơn mười thước nổ tung, một tảng đá to nổ thành hạt cát.  

- Hừ, đúng là xú tiểu tử vô cùng kiêu ngạo, cầm Thái Âm Thần Thạch nhà chúng ta, còn dám không trả lại, đúng là đáng chết!  

Âm Long nghiến răng nói.  

Bên cạnh ông ta, người đàn ông thấp hơn nhíu mày.  

- Sư phụ, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?  

- Nếu trong một ngày cậu ta không trả, sư phụ sẽ phóng Thái Âm Trùng ra cả thành phố, sư phụ không tin tiểu tử kia chịu được áp lực này, sư phụ muốn xem thần y Đông Hải có thể cứu được bao nhiêu người, không ai có thể cầm đồ nhà chúng ta mà không trả.  

Âm Long nói rất chắc chắn, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn.  

Thái Âm Thần Thạch này trải qua huyết tế, nếu ông ta luyện hóa được, sẽ có cơ hội tăng cao tu vi.  

Ông ta vừa mới nói xong, một lực cảm ứng rất mạnh từ trên trời giáng xuống, giống như trời sập xuống, áp lực khiến tim người ta đập nhanh bao phủ trong lòng bọn họ.  

Mồ hôi lạnh chảy từ trên trán bọn họ xuống.  

- Sư phụ, đây là?  

- Tiểu tử này đúng là có tài, vậy mà cảm ứng có thể bao trùm đến đây.  

Âm Long cũng nhướn mày nói.  

- Chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?  

Người thấp hơn hỏi.  

- Nếu tiểu tử này thật sự tìm tới, vậy thì trực tiếp lấy Thái Âm Thần Thạch từ tay cậu ta, sư phụ đứng thứ 49 trên Hắc Bảng, cần trốn một người đứng thứ 61 sao?  

Âm Long khinh thường nói.  

- Nhưng mà người của Long Tổ còn ở đây.  

Người đàn ông thấp hơn lo lắng nói.  

- Hai người kia căn bản không thể làm được gì, nếu bọn họ có thể ra tay, đã sớm ra tay rồi, đến lúc này mà vẫn không có động tĩnh, chỉ sợ bọn họ không dám ra tay.  

Âm Long híp mắt nói.  

Ông ta bố trí Thái Âm Trùng ở gần Giang Thành và Long Nhược Tuyết, chỉ cần một trong hai người có động tĩnh, ông ta có thể biết được.  

- Sư phụ, người đang nói phong ấn Cửu Long sao?  

Người đàn ông thấp hơn nhướn mày hỏi.  

Người của Long Tổ ngoại trừ mỗi người rất đặc biệt ra, đều có quy củ nghiêm khắc, lúc không chấp hành nhiệm vụ, phải bị phong ấn thực lực, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không không thể cởi bỏ.  

- Không sai, người của Long Tổ không ra tay, không cần thiết phải trốn tránh.  

Âm Long hơi nhếch môi, lộ ra tươi cười tà dị.  

Bắt lấy tiểu tử này, không chỉ có thể cầm được Thái Âm Thần Thạch, nói không chừng còn biết được rất nhiều bí mật của tiểu tử này, ví dụ như bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung.  

Ông ta cởi áo choàng, lộ ra gương mặt gầy khô, khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng coi như là anh tuấn, nhưng khuôn mặt trắng bệch, trong mắt còn có chút tà khí, làm cho người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị.  

Khi ông ta cởi áo choàng ra, khí thế toàn thân bành trướng.  

Vậy mà cơ thể ông ta như được thổi phồng, bắp thịt, khung xương to ra.  

Chỉ trong phút chốc ông ta như biến thành một người khác, cao lớn, uy vũ, khí thế như long.  

- Con lui xuống trước đi, sư phụ sắp có khách tới rồi.