Thần Y Trọng Sinh

Chương 436




Ngọn lửa mới tắt, trong sơn động trên một ngọn núi gần tây nam.  

Sơn động này giống như một thân thể dã thú to lớn, cửa là cái miệng, răng nanh đâm vào nhau, tức giận gào thét.  

Khắp nơi trong sơn động đều đầy bộ xương dã thú to lớn đứng vững, từng cái đều cao hơn người.Ngọn lửa như ánh nến, xếp thành hai hàng mãi cho đến khi vào sâu trong động.  

Ở sâu trong sơn động, trên đài cao có mấy lão giả mặc trang phục màu đen dân tộc thiểu số, nam nữ chia đôi.  

Miệng những người này niệm thần chú, khí đen lượn lờ quanh thân, giống như tu luyện công pháp gì đó với nhau.  

Giữa cửa động có một Huyết Trì khổng lồ, tràn ngập huyết khí.  

Trên xương cốt to lớn ở bốn phía có trói mỗi người sống, có nam có nữ, khoảng chừng 99 người.  

Mỗi người đều rất trẻ tuổi, nhưng sắc mặt trắng bệch, không có một chút huyết sắc.  

Có liên tục những giọt máu chảy từ trên người bọn họ xuống, theo rãnh máu chảy vào trong Huyết Trì.  

Giữa Huyết Trì có một đài đá như một gốc cây nở ba đóa hoa sen.  

Trên mỗi đóa hoa sen đều khắc đầy đường vân phức tạp, ngay cả trong hoa cũng chứa đầy máu tươi như Hồng Bảo Thạch.  

Bất chợt trong một đài sen thấp nhất, hoa văn sáng lên, ngay cả máu tươi trong hoa cũng sôi trào hừng hực, hóa thành một mảng huyết vụ lớn.  

Hoa văn trên đài sen sáng lên, lão giả trên đài cao nhanh chóng ngừng luyện công, mở mắt nhìn về phía đài sen này.  

Sắc mặt đám người trầm xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.  

- Đây không phải là Huyết Liên bản mệnh của thánh nữ sao, cô ấy đang ở Tấn Châu lấy Vu Nha mà, sao Huyết Liên lại phát sáng, không phải nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy chứ?  

Một lão giả trong đó nhíu mày, nghi ngờ nói.  

- Khả năng này không lớn lắm, Tấn Châu là địa bàn của Lỗ gia và Hoàng gia, hai nhà này dám chọc Vu Thần Giáo chúng ta sao?  

- Cho dù bọn họ dám mạo phạm Vu Thần Giáo chúng ta, cũng không có khả năng là đối thủ của Truy Mệnh Bà Bà và thánh nữ, ai có thể giết được hai người bọn họ?  

- Không phải là có môn phái nào đó muốn đối phó Vu Thần Giáo chúng ta đấy chứ?  

- Ai dám ra tay với Vu Thần Giáo chúng ta, không muốn sống nữa sao.  

Một người khác lạnh lùng nói.  

Trong sơn động yên tĩnh, tiếng bàn tán xôn xao.  

Trên đài chủ tọa cao, một lão giả da bọc xương, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng còn mấy sợi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay ông ta.  

Lão giả này hơi già một chút, nhưng ông ta vừa mở mắt ra, cả sơn động lập tức vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói nữa.  

- Đừng sốt ruột, đợi thánh nữ hóa ra nguyên hình sẽ biết.  

Trên đài sen, huyết dịch trong hoa sen nhanh chóng biến thành một đám huyết vụ cỡ đầu người.  

Trong huyết vụ, một phù văn màu đen bay ra, đánh vào trong Huyết Trì.  

Phù văn trên Huyết Trì lập tức sáng lên, lan tràn ra bốn phía, ngay cả người sống treo trên xương thú cũng phát sáng.  

“A a…” Tiếng kêu hoảng sợ, thê lương lập tức phát ra từ miệng những người này.  

Bọn họ vốn chảy từng giọt từng giọt máu, trong chớp mắt như trút hết đi, chảy vào giữa Huyết Trì.  

Huyết dịch trong Huyết Trì nhanh chóng bốc hơi, hóa thành huyết vụ dung nhập vào trong đám huyết vụ trên đài sen.  

Chỉ trong nửa tiếng, huyết dịch một Huyết Trì bị sương hóa.  

Huyết vụ vừa thu lại, một cơ thể hoàn mỹ trần như nhộng xuất hiện trên đài sen, đúng là Hà Thi Thi bị Mạc Phàm dùng Nhất Muội Chân Hỏa thiêu cháy.  

Hà Thi Thi lấy một bộ đồ ngủ màu đen đã chuẩn bị trước đó bên cạnh đài sen, quấn quanh người.  

Ánh mắt cô ta trong veo mà lạnh lùng, bên trong giống như mang theo ngọn lửa.  

Cô ta nhẹ nhàng nhảy lên, ra khỏi Huyết Trì, đi về phía mấy lão giả kia, trong Huyết Trì nhanh chóng rót vào máu tươi lần nữa.  

- Thi Thi bái kiến vu chủ và các vị trưởng lão, Thi Thi không hoàn thành nhiệm vụ, mời vu chủ trách phạt.  

Hà Thi Thi quỳ gối trước thềm đá, cúi đầu nói.  

Trong áo ngủ lộ ra mảng lớn tuyết trắng.  

- Là kẻ nào ra tay với cô?  

Vu chủ hỏi, giọng nói giống như hữu khí vô lực, nhưng từng chữ đều vô cùng rõ ràng.  

- Tỉnh Giang Nam, một người ở Đông Hải tên là Mạc Phàm?  

Hà Thi Thi nghiến răng nói.  

Cô ta đường đường là thánh nữ của Vu Thần Giáo, lại bị một tiểu bối vô danh thiêu sống.  

Nếu không phải cô ta tu luyện Huyết Thần Thuật, còn để tinh huyết bản mệnh ở thánh địa Vu Thần Giáo bọn họ, thì cô ta đã chết rồi.  

- Mạc Phàm Đông Hải sao?  

Trong đó có một trưởng lão nhíu mày:  

- Trái lại Tần gia Đông Hải thì tôi biết, Mạc gia này là gia tộc nào thế?  

- Có biết không?  

Những người khác đều lắc đầu.  

- Là một bác sĩ có thể chữa trị ung thư, còn chữa được ôn dịch, y thuật có vẻ cao minh.  

Hà Thi Thi giải thích.  

- Chữa trị ung thư và ôn dịch, đây cũng gọi là y thuật cao minh sao?  

Một lão phụ khinh thường nói.  

Những loại bệnh này là bệnh nan y đối với người bình thường, nhưng đối với Vu Thần Giáo bọn họ mà nói căn bản không phải là vấn đề to tát gì.  

Hà Thi Thi bị thiêu thành tro tàn còn sống lại được, đây là chứng minh.  

- Bây giờ cậu ta mới 16 tuổi, còn diệt Hoàng gia.  

- Cái gì?  

Trong sơn động, vẻ mặt không ít người sửng sốt.  

Hoàng gia nói diệt là diệt được sao, chỉ riêng yêu thú Tiên Thiên không phải là thứ người bình thường có thể đối phó được.  

Ngoại trừ yêu thú Tiên Thiên này ra, Hoàng gia còn có không ít cao thủ Trúc Cơ kỳ.  

Một gia tộc như vậy, bất luận đi đến đâu đều là big max một phương, lại bị một đứa bé 16 tuổi diệt?  

- Chuyện này có khả năng sao?  

Một trưởng lão hỏi.  

- Tuy Hoàng gia rất yếu, nhưng dựa vào một đứa bé, không thể diệt sạch được Hoàng gia?  

- Chuyện này là thật sao, Thi Thi?  

Vu chủ lạnh nhạt hỏi.  

- Tôi vốn định mời bác sĩ Hoàng gia, giúp đỡ tôi lừa gạt Vu Nha trong tay Lỗ Lão Hổ, bác sĩ kia đột nhiên bị chết cháy ở nhà, mới gặp được Mạc Phàm này, tôi thấy chuyện này là thật, tiểu tử kia thật sự rất kỳ lạ, tôi và Bà Bà dùng Hàng Đầu Thuật mà không có một chút tác dụng với cậu ta, hỏa kiếm của cậu ta chém huyết nô của Bà Bà, còn phá Phi Đầu Giáng của Bà Bà nữa, ngay cả Huyết Độn của tôi cũng bị giữ lại.  

Trong mắt Hà Thi Thi đầy lửa giận nói.  

Tuy bản mệnh tinh huyết ở thánh địa có thể làm cô ta sống lại, nhưng trong vòng ba tháng, cô ta muốn sống lại nữa cũng khó có khả năng, thực lực của cô ta cũng tổn hao nhiều.  

- Chuyện này…  

Hà Thi Thi vừa mới nói xong, mọi người trong sơn động vô cùng khiếp sợ, hầu như không có ai nói chuyện.  

Chuyện Mạc Phàm diệt Hoàng gia thiệt giả khó phân biệt, nhưng Truy Mệnh Bà Bà chết, thánh nữ Vu Thần bọn họ cũng phải mượn bản mệnh tinh huyết để trọng sinh, thực lực của Mạc Phàm này tuyệt đối không thể khinh thường.  

Ngoại trừ vu chủ và thiếu vu chủ, cho dù bọn họ ra tay với Truy Mệnh Bà Bà và thánh nữ, cũng không có nhiều phần thắng.  

Ngay cả vu chủ cũng nhíu mày, trong con ngươi giống như có điện quang lóe lên.  

- Bây giờ tiểu tử này ở đâu?  

- Bây giờ chắc đang ở Lỗ gia Tấn Châu, nghe nói muốn đến Lỗ Châu làm chuyện gì đó, tiểu tử này quá kiêu ngạo, không chỉ cầm Vu Nha của Vu Thần Giáo chúng ta, cậu ta căn bản không để Vu Thần Giáo vào trong mắt, mong vu chủ làm chủ giúp Thi Thi, làm chủ cho Vu Thần Giáo chúng ta.  

Hà Thi Thi nói.  

- Vu chủ, nếu tiểu tử này không ở Đông Hải, tôi đề nghị bắt tất cả người nhà cậu ta, bảo cậu ta mang Vu Nha đến Vu Thần Sơn đổi lấy.  

Một trưởng lão nói.  

- Không sai, dám không để Vu Thần Giáo chúng ta vào mắt, cậu ta và người nhà cậu ta đều phải nếm cái giá thật đắt.  

Một lão phu nhân đội mũ dân tộc nói.  

Mắt vu chủ nheo lại, nhìn lướt qua Hà Thi Thi quỳ dưới đài, ánh sáng lạnh lóe lên.  

- Vậy được rồi, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, hai người dẫn người đến Đông Hải một chuyến.  

Vu chủ mới nói xong, khóe miệng không ít người nhếch lên, cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.  

Nhất là Hà Thi Thi, nhất định phải khiến bọn họ hối hận cả đời.  

- Chúng tôi lập tức xuất phát.  

Hai lão giả mặc đồ den, một nam một nữ đứng dậy cúi người nói.  

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền từ trên người Hà Thi Thi đến.