Thần Y Trọng Sinh

Chương 427




Mọi người mới giải tán không lâu, trong một phòng ngủ ở trong biệt thự, trước cửa sổ sát đất.  

Hà Thi Thi kéo mành ra, hàm răng cắn chặt, trong mắt sắp phun lửa, nhìn bên ngoài.  

- Cái tên đáng chết này, vậy mà đưa bảo vật đó cho một đứa con nít, đúng là không biết sống chết, sớm biết sẽ như vậy, bản tiểu thư đã không cần phiền phức như thế, trực tiếp hạ thuật diệt cả nhà Lỗ gia.  

Cô ta tới Lỗ gia gả cho Lỗ Lão Hổ, là vì bảo bối gia truyền của nhà Lỗ Lão Hổ.  

Cô ta hầu hạ Lỗ Lão Hổ thoải mái dễ chịu vài lần trên giường, còn mang thai con Lỗ Lão Hổ, nói muốn bảo vật kia, đều không tới tay.  

Cô ta vốn đã bàn bạc xong với bác sĩ Hoàng rồi, do anh ta chữa khỏi Hàng Đầu Thuật trên người mẹ và con trai Lỗ Lão Hổ, sau đó đạt được bảo vật kia.  

Ai biết bác sĩ Hoàng chết rồi, người đến là Mạc tiên sinh gì đó.  

Cô ta nghĩ Mạc tiên sinh này không làm được gì, ai biết thật sự biết pháp thuật, chữa trị được cho mẹ con của Lỗ Lão Hổ, chiếm được bảo vật kia.  

Bảo vật cô ta cầu thế nào cũng không được, lại bị người ta đạt được một cách dễ dàng, dưới cơn nóng giận này, lòng bàn tay cô ta bị móng tay mình đâm rách, máu tươi chảy ròng ròng.  

- Tiểu thư, đừng tức giận, cho dù Lỗ Lão Hổ đưa bảo vật kia cho tên tiểu tử đó thì sao chứ, nếu không thể lấy từ trong tay Lỗ Lão Hổ, vậy lấy từ trong tay tiểu tử kia về.  

Phụ nhân phía sau Hà Thi Thi mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.  

- Tên tiểu tử kia giống như rất tự tin với thực lực của mình, bà nắm chắc đối phó được cậu ta không?  

Hà Thi Thi lạnh giọng hỏi.  

Mạc Phàm không chỉ đuổi được Cổ Mạn Đồng, còn dễ dàng phá giải Hàng Đầu Thuật của bọn họ, thực lực không thể khinh thường, chỉ sợ tuổi không nhỏ như mặt ngoài.  

- Cho dù cậu ta có thể giải Hàng Đầu Thuật thì sao chứ, cậu ta có thể giải Hàng Đầu Thuật trên người mình sao, tôi thấy cậu ta chỉ biết chút Mao Sơn Thuật mà thôi, sao có thể đánh đồng với vu thuật của Nam Cương chúng ta, nếu mao hài tử này không biết sống chết, lão thân sẽ đưa cậu ta một đoạn đường.  

Phụ nhân kia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.  

Một đứa bé 16, 17 tuổi, thì có bao nhiêu bản lĩnh!  

Lông mày Hà Thi Thi vẫn nhíu lại không giãn ra như trước, cẩn thận nói:  

- Lần này chỉ được thành công, không được thất bại, vu chủ đã bắt đầu thúc giục, nếu chúng ta không lấy được, ông ấy sẽ phái người qua đây, hai chúng ta sẽ có kết cục gì, bà biết rõ rồi đó.  

- Tiểu thư yên tâm, tối hôm nay, tên tiểu tử đó và người bên cạnh cậu ta, còn cả đám người Lỗ gia nữa, sẽ giống như lão hòa thượng ngày đó, biến thành một cỗ thây khô, bảo vật kia cũng sẽ đến tay chúng ta.  

Trên khuôn mặt lạnh lùng của vị phụ nhân kia hiện lên dữ tợn, tự tin nói.  

Lúc này sắc mặt Hà Thi Thi mới khá hơn chút, gật đầu, phất tay với phụ nhân kia.  

- Tôi đợi tin tức tốt của bà, bà đi trước chuẩn bị đi, đúng rồi, phái người đi điều tra xem bên phía bác sĩ Hoàng là sao, còn nữa rốt cuộc tiểu tử kia có bối cảnh gì.  

Hà Thi Thi lại an bài, trên khuôn mặt tuyệt mỹ còn sót lại chút giận dữ chưa tan.  

Kế hoạch của cô ta bị người ta cắt ngang, nhất định phải tra rõ chuyện này.  

- Dạ, tiểu thư.  

Phụ nhân lui xuống.  

…  

Hai tiếng sau, Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc dùng bữa tối với Lỗ Lão Hổ ở Lỗ gia.  

Thạch Đầu Hàng trên người lão mẹ Lỗ Lão Hổ còn chưa được giải trừ, bọn họ chỉ ăn uống đơn giản, liền quay trở về phòng khách.  

Xung quanh phòng khách được Lỗ Lão Hổ an bài rất nhiều thuộc hạ, mỗi người đều lưng hùm vai gấu, còn mang theo súng ống.  

Lỗ Lão Hổ nhìn bốn phía, có thêm 4 cao thủ cấp bậc Nội Kình đứng ở mỗi ngõ ngách, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn ngó xung quanh.  

Hai mắt Lỗ Lão Hổ cũng không ngừng đánh giá bốn phía, chỉ trong phút chốc lại lau mồ hôi, bộ dạng vô cùng khẩn trương.  

Trong phòng, bầu không khí vô cùng áp lực, giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão.  

- Mạc tiên sinh, Hàng Đầu Sư kia có đến không?  

Lỗ Lão Hổ ngồi trên ghế sô pha đối diện Mạc Phàm, nhỏ giọng hỏi.  

Đã hơn hai tiếng trôi qua rồi, vẫn không có một chút động tĩnh gì.  

Ông ta bố trí nhiều người ở đây như vậy, Hàng Đầu Sư này còn dám đến sao?  

- Nếu bọn họ muốn cái răng này, chắc chắn sẽ đến.  

Mạc Phàm lấy cái răng Lỗ Lão Hổ đưa cho ra, lạnh nhạt nói.  

Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, lúc trước hắn vẫn hoài nghi vì sao có người hạ Cổ Mạn Đồng, Hàng Đầu Thuật với người Lỗ gia, nhìn thấy cái răng này, hắn hiểu rõ rồi.  

Lỗ Lão Hổ sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.  

- Mạc tiên sinh, ý của cậu là Hàng Đầu Sư đến vì cái răng này sao?  

Đây là đồ gia truyền của Lỗ gia ông ta, cụ thể là làm bằng gì, ông ta cũng không biết, chỉ biết cái răng này có lịch sử hơn ngàn năm, là thứ Lỗ gia bọn họ truyền đời đời, nếu không ông ta không dám lấy ra đưa cho Mạc Phàm.  

- Đúng vậy.  

Mạc Phàm gật đầu.  

- Cái răng này có gì kỳ lạ sao, vậy mà Hàng Đầu Sư lại vì cái răng này ra tay với mẹ và con trai tôi.  

- Cái răng này là…  

Mạc Phàm đang định mở miệng, bỗng nhiên hắn nhíu mày lại, lạnh lùng nói:  

- Đến rồi!  

Hắn vừa mới nói xong, bên ngoài vốn yên tĩnh, bỗng nhiên nổi lên cơn gió to.  

Gió to vừa nổi lên, nhiệt độ lập tức lạnh đi rất nhiều, trong không khí có thêm mùi máu tươi.  

“Tách!” Trong chớp mắt tất cả đèn trong căn biệt thự tắt đi.  

“Cốc cốc cốc!” Gió thổi vào cành cây đập cửa phòng, giống như có rất nhiều người đang gõ cửa.  

Nếu là ban ngày, trái lại không có gì phải sợ, nhưng lúc này, cho dù là người trưởng thành cũng có chút sợ hãi.  

Mọi người vốn đã có chút bối rối, trong chớp mắt khẩn trương nhìn bốn phía.  

Cơn gió này thổi một lát liền dừng lại.  

Không ít người thở phào một hơi.  

- Mạc tiên sinh, có phải Hàng Đầu Sư kia tới hay không?  

Lỗ Lão Hổ sợ bóng sợ gió một lát, lau mồ hôi hỏi.  

“Vù vù!”  

“Rầm!”  

Tiếng gió lại vang lên, một tiếng vang thật lớn, cửa vốn đóng chặt rầm một tiếng mở ra.  

Một đám khói hồng tràn vào theo gió, mùi máu tươi gay mũi khiến người ta buồn nôn.  

Vẻ mặt mọi người ngẩn ra, nhìn về phía cửa, mắt một đám người lập tức mở to, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ.  

Trong chớp mắt, cả căn phòng đều vô cùng yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mỗi người.  

Ở cửa, trong sương nồng nặc mùi máu, đầu một người phụ nữ bay giữa không trung, nếu chỉ là cái đầu thì không có gì, phía dưới cái đầu này, vậy mà còn mang theo một chút nội tạng như ruột, dạ dày, tim đầm đìa máu, trái tim còn đang đập, nhìn làm da đầu người ta run lên.  

Khuôn mặt người phụ nữ này già nua, bộ dạng khoảng sáu bảy mươi tuổi, trên làn da màu đồng cổ đầy nếp nhăn, trong đôi mắt huyết sắc tràn đầy sắc lạnh, khóe môi nhếch lên tươi cười hung dữ.  

- Các người tự mình giao cái răng kia ra, hay để lão thân tự mình ra tay?  

Cái đầu kia nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm trong phòng khách, cười gằn nói.  

Cái đầu này mới mở miệng, một đại hán lá gan nhỏ hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng ngã xuống đất.  

- Quỷ!  

Bên cạnh Mạc Phàm, sắc mặt Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.  

Bọn họ từng thấy cổ, từng thấy quỷ, nhưng chưa từng thấy đầu người biết bay, còn là đầu người biết nói chuyện.  

- Mạc tiên sinh, đây là Hàng Đầu Sư đó sao?  

Lỗ Lão Hổ nhỏ giọng nói.  

Ông ta vốn rất tự tin với an bài của mình, cho dù tới Trúc Cơ hậu kỳ cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, kết quả đầu người đến đây, can đảm của ông ta lập tức biến mất sạch.  

- Xem như là đầu người của Hàng Đầu Sư kia đi.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua đầu người, nói.