Thần Y Trọng Sinh

Chương 414




Vậy mà Mạc Phàm đánh bại được yêu thú Tiên Thiên này?  

Yêu thú khổng lồ như vậy, còn cường hãn hơn Tiên Thiên Tông Sư nhân loại một chút.  

Cho dù phái bộ đội một doanh trại tới, có vũ khí hạng nặng tấn công, cũng rất khó đối phó.  

Trừ phi dùng máy bay chiến đấu và dùng hỏa lực bao trùm mặt đất, mới có khả năng g iết chết.  

Nhưng Mạc Phàm chỉ dùng một quyền đấu với yêu thú trước mặt như vậy.  

Cảm giác không chân thực đột nhiên xuất hiện trong lòng bọn họ, giống như đang nằm mơ.  

- Đây là Mạc đại sư sao?  

Có người ngơ ngẩn nhìn chằm chằm thiếu niên đứng gần biển mây nói, ánh mắt đã không còn như đang nhìn người bình thường, giống như nhìn trích tiên.  

Trên đài mới yên tĩnh một lát, sơn thể lại run rẩy.  

Trong biển mây quay cuồng một trận, đầu rắn to lớn lại vươn ra.  

Mẫu cổ bị đạn nguyên khí huyền ảo đánh trúng một bên mặt, một vùng huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, một cái sừng cũng bị đứt xuống, trong đôi mắt màu đỏ đều là nanh sắc.  

- Tiểu tử nhân loại, lão tổ muốn ăn ngươi, lão tổ muốn Mạc gia ngươi còn thảm hơn Khương gia.  

Nghìn năm qua, trên cơ bản nó chưa từng gặp địch thủ, không ngờ hôm nay bị một đứa bé 16, 17 tuổi vả mặt, thù này nó không thể không báo.  

Nó há cái mồm to như bồn máu, lập tức cắn về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm híp mắt, hàn quang b ắn ra bốn phía.  

- Yên tâm đi, ta sẽ không giống như Khương gia, ngươi sẽ hình thần câu diệt, chỉ để lại Yêu Linh thuần túy.  

Mẫu cổ này có thể có tu vi như ngày hôm nay, ít nhất phải hạ cổ 10 vạn người mới có được.  

Yêu thú tội ác ngập trời như vậy, sao có thể để nó còn sống?  

Cho dù trời để nó sống, hắn cũng không đồng ý.  

Không đợi mẫu cổ cắn tới, hắn không sợ hãi tiến lên trước một bước, đi vào trong biển mây, như giẫm lên đất bằng.  

Thấy đầu rắn cực lớn của mẫu cổ sắp cắn tới, quả đấm của hắn nắm chặt, bạch quang chớp lóe đồng thời linh khí điên cuồng rót vào.  

- Thử một lần sức mạnh thân thể cộng thêm Thiên Thượng Phá Diệt Kinh mạnh như thế nào?  

- Băng Sơn!  

Một quyền đập mạnh vào cằm mẫu cổ.  

“Rắc rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên, cái cằm cứng rắn của mẫu cổ bị đánh gãy, biến thành chữ “v” chổng ngược, hàm răng khiến người ta sợ hãi trong miệng vỡ nát, phun ra theo huyết dịch.  

Lực lượng quá kh ủng bố, mẫu cổ nổi giận thét lên một tiếng, thân thể to lớn bay về phía sau xa hơn mười thước.  

“Rầm!” Nó đụng vào một ngọn núi khác trong biển mây.  

Mạc Phàm không có ý buông tha cho mẫu cổ, lam quang chớp lóe trong mắt hắn, hắn đi sâu vào trong biển mây.- Trấn Hải!  

- Liệt Địa!  

- Toái Tinh!  

Bốn thức đầu của Thái Thượng Phá Diệt Kinh cộng thêm sức mạnh thân thể hắn, dùng liên tục trên người mẫu cổ, giống như có âm thanh sấm sét vang lên trong biển mây.  

Mới đầu mẫu cổ còn muốn phản kháng, nhưng võ pháp của Mạc Phàm quá đáng sợ.  

Yêu khí hộ thể trên người nó, ngay cả pháp khí thượng phẩm cũng ngăn cản được, nhưng giống như giấy dưới nắm tay của Mạc Phàm.  

Yêu tộc nó vẫn luôn tự hào về thân thể, ở dưới quả đấm của Mạc Phàm như hai tầng giấy, căn bản không có tác dụng gì.  

Chỉ sau thời gian hút một điếu thuốc, trên một đỉnh núi trong biển mây, toàn thân Mạc Phàm đầy máu, mắt sáng như đuốc, như chiến thần bừng tỉnh, giẫm xuống đầu đầy máu của mẫu cổ.  

- Ngươi còn ăn ta không?  

- Không ăn, không ăn nữa.  

Mẫu cổ như chó chết, hữu khí vô lực nói, trên thân thể to lớn không còn nhiều chỗ lành lặn.  

Yêu thú ngàn năm cảnh giới Tiên Thiên, hoàn toàn không còn hung hãn như khi vừa mới xuất hiện.  

- Vậy thì đi lên theo ta.  

Mạc Phàm giơ tay nắm lấy, yêu thể của mẫu cổ bị hắn xé rách, chộp vào xương cốt mẫu cổ.  

Trong mắt mẫu cổ lóe sáng phẫn nộ, nhưng không còn biện pháp nào.  

Mạc Phàm mang theo mẫu cổ, hắn xách mẫu cổ như xách con gà, chân giẫm lên mây mù như đi lên trên bậc thang.  

Rất nhanh, bọn họ liền lên trên sân trống.  

Hiện ném một cái, giống như ném chó chết, ném mẫu cổ lên trên đài.  

“Rầm!” Trên đài chấn động vài cái, mãi mới khôi phục như thường.  

Không ít người nhìn thân thể to lớn của mẫu cổ, mắt mở to, không ngừng nuốt nước bọt.  

Lúc trước mẫu cổ chỉ để lộ một cái đầu và bộ phận thân thể, bọn họ không có biện pháp thấy rõ mẫu cổ to lớn bao nhiêu, chỉ có thể tự suy đoán đại khái một phen.  

Nhưng bây giờ nhìn thấy toàn bộ mẫu cổ, mọi người vẫn khiếp sợ nói không nên lời.  

Mẫu cổ này phải to hơn một thước, dài gần 50 mét, cho dù là động vật lớn nhất hiện giờ cũng không lớn như vậy, trái lại giống như cự thú tiền sử hay mãnh thú trong truyền thuyết.  

Yêu thú khổng lồ như vậy, lại bị một đứa bé 16, 17 tuổi đánh gần chết.  

Mạc đại sư không hổ là Mạc đại sư.  

Mạc Phàm hạ xuống trên đài, đi đến bên cạnh mẫu cổ, ánh mắt nhìn mẫu cổ chăm chú.  

- Ngươi còn lời gì muốn nói?  

- Tiên sư tha mạng, tiên sư tha mạng.  

Mẫu cổ gần như không do dự, nằm rạp xuống đất, lộ ra biểu cảm đáng thương tội nghiệp.  

Dựa theo trí nhớ truyền thừa của nó, Mạc Phàm còn trẻ tuổi như thế mà có thực lực như vậy, không phải là Tu Tiên Giả ở thượng giới xuống Địa Cầu thì là trích tiên, nếu không không có khả năng cường hãn như thế.  

Nhưng là Tu Tiên Giả hay trích tiên thì sao chứ?  

Chỉ cần để nó tránh thoát kiếp này, đợi nó tiêu hóa hết thứ kia, tiên nhân cũng thành chất dinh dưỡng của nó.  

- Tha mạng ngươi, ngươi có từng tha cho những người bị tử cổ của ngươi rút hồn ăn máu không?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

- Tiên sư hiểu lầm tiểu yêu rồi, từ nhỏ loại cổ chúng ta đã lấy ký sinh người khác mà sống, nếu có thể không cần ký sinh người khác cũng có thể sống sót, tiểu yêu đã không hại người hại mình như vậy rồi.  

Mẫu cổ ăn nói khép nép nói, giống như nó làm vì bất đắc dĩ, ngay cả xưng hô đã đổi từ lão tổ thành tiểu yêu.  

- Ý của ngươi là không phải lỗi của ngươi, là lỗi của thiên đạo, là thiên đạo bảo các ngươi lấy người khác làm thức ăn sao?  

- Tiên sư minh xét, mong tiên sư cho tiểu yêu một cơ hội hối cải làm người, tiểu yêu nhất định sẽ sửa những sai lầm trước kia, tuyệt đối không làm hại người khác nữa.  

- Không phải ngươi nói trời sinh ngươi đã phải ký sinh người khác mà sống, vì sao phải thay đổi?  

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.  

Mẫu cổ sửng sốt, mắt khẽ đảo, trong mắt lập tức hiện lên vui mừng.  

- Ý của tiên sư là tiểu yêu không cần thay đổi, tiên sư sẽ tha cho tiểu yêu một mạng sao, nếu tiên sư tha thứ cho tiểu yêu, tiểu yêu nhất định sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cả nhà tiên sư thiên thu vạn đại.  

Mạc Phàm lắc đầu, hàn quang lóe lên trong mắt.  

- Ý của ta là, nếu thiên đạo giao cho ngươi phương thức ký sinh người khác để sinh tồn, thiên đạo cũng cho ta quyền lợi lấy đi, bây giờ ta cần Yêu Linh và yêu đan, cho nên ngươi đi chết đi.  

Giết nhiều người như vậy, còn muốn sống sao?  

Cho dù có rất nhiều lý do, cũng cần phải chết.  

Thiên đạo cũng không cứu được nó.  

Bạch quang chớp lóe trên tay Mạc Phàm, giống như đao đâm vào đầu mẫu cổ.  

Khi rút ra, một viên tinh thạch màu trắng to bằng nắm tay xuất hiện trong tay hắn.  

Bên trong tinh thạch là một cổ trùng, vẻ mặt nó hung dữ, nhìn Mạc Phàm chăm chú với vẻ hung ác.  

- Tiểu tử, ngươi dám giết ta, ngươi sẽ phải chịu Phệ Hồn Chú.  

Vẻ mặt Mạc Phàm khinh thường, một đạo pháp thuật đánh vào trong yêu đan.  

Thân hình cổ trùng run lên, cuối cùng không có âm thanh, im lặng trôi nổi trong yêu đan.  

Mẫu cổ mới chết, trên trán Mạc Phàm xuất hiện một dấu ấn hình rắn đen, giống như còn sống, lộ ra răng nanh.  

Mạc Phàm không thèm quan tâm, dời mắt nhìn người Hoàng gia.