Thần Y Trọng Sinh

Chương 331




Phổ Độ và Phổ Đà nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.  

Mạc Phàm không nhiều tuổi, người cũng không tính là cao, nhưng câu nói kia vừa mới vang lên, cả người giống như cao thêm mấy chục lần, như một pho tượng tiên nhân nhìn xuống muôn dân đứng trước mặt bọn họ.  

Ở trước mặt Mạc Phàm, hai người bọn họ có một loại nhỏ bé và vô lực không nói nên lời.  

Cho dù hai người tu Phật từ nhỏ, tâm chí kiên định hơn người thường vô số lần cũng không khỏi sửng sốt, trong mắt mắt xuất hiện cảm giác muốn quỳ lạy.  

Một lúc lâu sau hai người lấy lại tinh thần.  

- A di đà Phật, hồn lực của Mạc thí chủ thật mạnh, chúng ta còn gặp lại, hi vọng đến lúc đó cậu có thể cho câu trả lời thỏa đáng.  

- Công đạo, bảo sư phụ các ông tới hỏi Vô Tâm đi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Hai hòa thượng nhướn mày, trên khuôn mặt hiện lên dị sắc, giống như nghĩ đến gì đó, hơi cúi người với Mạc Phàm, kim quang trên người tản đi, xoay người đạp nước Minh Hồ mà đi.  

Để lại đám người Long gia ngây ra như phỗng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, liên tục nuốt nước bọt.  

Phổ Độ, Phổ Đà đại sư còn nửa bước là tới Hoành Luyện tông sư, vậy mà không đỡ được một chiêu của tiểu tử này.  

Chuyện này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là tiểu tử này không dùng pháp thuật và võ pháp, mà dùng không khí kỹ tu thể.  

Lấy cường khắc cường.  

Chẳng lẽ tiểu tử này là Hoành Luyện tông sư?  

Có thể đánh bại người nửa bước là tới Hoành Luyện tông sư, vậy chắc chắn là Hoành Luyện tông sư!  

Còn nhỏ tuổi đã là Hoành Luyện tông sư, qua một thời gian nữa, đừng nói là thành phố Nam Sơn, cả Hoa Hạ còn ai là đối thủ của cậu ta?  

Ngay cả Chu Trường Hoằng cũng không ngờ một chiêu của Mạc Phàm đánh bại Phổ Độ, Phổ Đà.  

- Chuyện này…  

Vừa rồi ông ta còn muốn liều mạng từ bỏ quỷ vương cứu Mạc Phàm, ai cũng không ngờ Mạc Phàm không cần bọn họ cứu.  

- Mạc tiên sinh, cứ thả bọn họ đi như vậy, là thả hổ…  

Chu Trường Hoằng lo lắng nhắc nhở.  

Mạc Phàm hoàn toàn có thể giết bọn họ, thả bọn họ đi, không khác gì thả hổ về rừng.  

Cho dù Mạc Phàm vặn đứt tay bọn họ, đánh bọn họ thương tích đầy mình, nửa bước tới Hoành Luyện tông sư khôi phục sức khỏe không phải người thường có thể so sánh, vài ngày đã khôi phục không tệ rồi.  

- Nếu bọn họ là lão hổ, bọn họ đã chết.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

Sở dĩ hai người có thể sống sót là vì hai người bóp nát phật châu.  

Phật châu này không khác huân chương của Tần gia, Lạc gia đưa hắn lắm, trong đó tích lũy nguyện lực.  

Mỗi một đạo nguyện lực, đó là một thiện nguyện.  

Nếu không phải nguyện lực trong pháp khí phật châu đủ mạnh, hai người đã chết rồi.  

Không chết đã chứng minh hai hòa thượng này không phải lão hổ.  

Lão hổ không có khả năng đạt được nhiều nguyện lực như vậy, có cũng chỉ là nghiệt nguyện, không chỉ không bảo vệ được bọn họ, trái lại sẽ khiến bọn họ chết nhanh hơn.  

Chu Trường Hoằng thấy Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, cũng không nói gì thêm.  

Sư phụ Phổ Độ, Phổ Đà là Phật Đạo tông sư nổi tiếng ở Hoa Hạ, cho dù là tỉnh trưởng của tỉnh Giang Nam, thậm chí là cán bộ thủ đô đều vô cùng khách sáo.  

Nếu ông ta đến đây, hi vọng không phải đến tìm Mạc Phàm báo thù.  

Lúc Mạc Phàm và Chu Trường Hoằng nói chuyện với nhau, ba người Long gia rón rén rời đi.  

Mạc Phàm lợi hại như vậy, lúc này không đi, đợi Mạc Phàm phản ứng kịp, muốn chạy cũng không chạy được.  

Bọn họ mới đi hai bước, muốn bước lên một chiếc ca nô.  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, cây quạt đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.  

Hắn vung về phía bầu trời, ba kiếm khí vô cùng sắc bén phát ra tiếng kiếm chém không khí phóng lên trời, giọng của Mạc Phàm cũng vang lên.  

- Các người đi về phía trước một bước thử xem?  

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, theo giọng nói vang lên.  

“Cạch cạch cạch!”  

Ba đạo kiếm khí chém lên trên ca nô.  

Ca nô làm bằng sắt thép lóe lên tia lửa, bị chém ở giữa thành hai nửa, nhanh chóng biến mất vào trong nước đen Minh Hồ.  

Mắt mấy người kia mở to, trên mặt không còn chút huyết sắc, nuốt nước bọt.  

- Chúng tôi muốn đi tiểu, không đi, không đi!  

Một người trong đó nghiêng đầu cười nịnh nọt.  

- Đúng vậy, mắc tiểu!  

Hai người khác nói theo.  

Tuy những người Long gia khác không có ý định chạy trốn, nhưng sắc mặt cũng vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.  

Mạc Phàm ngăn bọn họ lại, rõ ràng là không muốn để bọn họ đi, lần này xong đời rồi.  

Nhất là đám Long Chấn Vân, Long Trường Phong, vừa rồi bọn họ đều trêu chọc Mạc Phàm, bây giờ vô cùng hối hận.  

- Mạc tiên sinh, cậu còn chuyện gì không, nếu không còn chúng tôi đi trước một bước, sơn cốc này chúng tôi từ bỏ, mong cậu bỏ qua cho chúng tôi, thế nào?  

Long Trường Thiên nói, vẻ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.  

Phổ Độ, Phổ Đà đều chịu thua, dứt khoát rời đi, nếu bọn họ không chịu cúi đầu, có thể sống rời đi sao.  

- Các người từ bỏ sao?  

Mạc Phàm nhếch miệng, cười khinh thường.  

- Sơn cốc này vốn là của tôi, các người dùng đồ của tôi đổi mạng, rất biết buôn bán đó.  

Tâm tình Long Trường Thiên và người Long gia chìm vào đáy cốc.  

ố ề ể ố ố- Vậy Mạc tiên sinh muốn gì, tiền bạc có thể chứ, Long gia chúng ta có chút của cải ở thành phố Nam Sơn, Mạc tiên sinh muốn bao nhiêu cứ việc mở miệng.  

Long Trường Thiên cười lấy lòng nói.  

- Có 100 triệu không?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Đối với y tiên bất tử hắn mà nói tiền tài chỉ là con số, nếu quá ít, vẫn nên giết đám người muốn cướp đoạt đồ của hắn tốt hơn.  

- 100 triệu?  

Đám người Long gia không hẹn mà cùng run lên.  

Đừng nói Long gia bọn họ, cho dù là Khổng gia mở ngân hàng cũng khó lấy ra 100 triệu, con số này quá lớn rồi?  

- Số tiền này quá nhiều, Mạc tiên sinh cần thứ gì khác không, ví dụ như pháp khí hay nguyên liệu, trái lại Long gia chúng tôi cũng có một ít.  

- Tôi cần Yêu Linh 500 năm.  

Mạc Phàm nói thẳng.  

Trận Bàn của Tụ Linh Đại Trận đã tập hợp đủ, chỉ còn lại Trận Linh vận chuyển đại trận, nếu Long gia có Yêu Linh 500 năm, hắn có thể không truy cứu chuyện hôm nay.  

- Yêu Linh 500 năm?  

Khóe miệng Long Trường Thiên giật giật, sắc mặt trầm xuống, giống như bị Mạc Phàm tát gãy hai cái răng.  

100 triệu, cho dù tám mạch Long gia bọn họ nắm giữ không ít kỹ thuật thế tục không có, cũng khó kiếm được.  

Yêu Linh 500 năm, yêu thú vốn hiếm thấy, Yêu Linh 500 năm có thể ngộ nhưng không thể cầu, gặp được cũng không hẳn giết chết được, bọn họ đi đâu tìm.  

Ông ta vừa nói Long gia bọn họ có tích lũy pháp khí, ngay cả yêu cầu của Mạc Phàm cũng không thỏa mãn được.  

- Mạc tiên sinh, cậu thấy người phụ nữ này thế nào, nếu cậu không ngại tôi tặng cô ấy cho cậu, cô ấy là lô đỉnh tôi bồi dưỡng nhiều năm, ngủ một lần công lực sẽ tăng lên một chút, mong Mạc tiên sinh tha cho tôi một mạng?  

Trong mắt Long Trường Thiên lộ ra sắc lạnh, đẩy mỹ phụ bên cạnh lên, ăn nói khép nép.  

Mỹ phụ này nói là vợ ông ta, thực ra là lô đỉnh ông ta dùng nhiều đan dược bồi dưỡng, chỉ riêng linh dược đều tìm không dưới 10 triệu.  

Nếu không phải gặp chuyện như hôm nay, chắc chắn ông ta không nỡ tặng người khác.  

Mỹ phụ này không chỉ có bộ dạng gợi cảm quyến rũ, công phu trên giường cũng là số một, còn có thể tăng tu vi.  

- Long Trường Thiên, ông nói cái gì?  

Mỹ phụ sửng sốt, nhìn chằm chằm Long Trường Thiên với vẻ khó mà tin, giống như nhìn một người không quen biết.  

Lúc trước cô ta vẫn luôn nghi ngờ vì sao Long Trường Thiên đối xử với cô ta tốt như vậy, mua các loại linh dược cho cô ta, còn truyền cho cô ta công pháp Long gia không thể truyền cho người ngoài, lúc này cô ta mới ra sức với Long Trường Thiên trên giường như vậy.  

Ai biết Long Trường Thiên vì mạng sống, vậy mà muốn tặng cô ta, còn nói cô ta là lô đỉnh.  

Chẳng lẽ lúc trước đối tốt với cô ta là lừa gạt cô ta?  

- Hửm?  

Nghe thấy hai chữ lô đỉnh, Mạc Phàm nhướn mày.  

- Mạc tiên sinh, thế nào?  

Long Trường Thiên thấy Mạc Phàm lộ ra do dự, không để ý đến mỹ phụ, cười đắc ý nói.  

Người Long gia ở bên cạnh đều lộ ra hâm mộ, sớm biết như vậy bọn họ cũng mang theo lô đỉnh xinh đẹp tùy thân theo, Long gia căn bản không thiếu lô đỉnh, khi ở hoang sơn dã lĩnh không có việc gì có thể làm lô đỉnh, lúc quan trọng có thể giữ mạng.  

- Cô ta có thể rời đi, ông ở lại.  

Mạc Phàm chau mày, lạnh lùng nói.