Thần Y Trọng Sinh

Chương 330




Trong chớp mắt ở đây ngoại trừ Mạc Phàm, sắc mặt tất cả đều thay đổi.  

Lưỡi dao không khí, thân thể cường đại đến một mức độ, sử dụng không khí sản sinh ra lực sát thương cường đại.  

Không phải pháp thuật, cũng không phải võ pháp, thuần túy là lực lượng cơ thể và tốc độ biến chất.  

Bình thường rất ít được nhìn thấy, dù sao trong 100 tu sĩ Tiên Thiên Tông Sư, cũng không nhất định có một Hoành Luyện tông sư thi triển được lưỡi dao không khí.  

Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, quá lợi hại rồi.  

Lần này chỉ sợ ngay cả tiểu sơn cũng bị đánh nát, đừng nói đến cơ thể người.  

- Thật nhanh, thật mạnh, tiểu tử này chết chắc rồi.  

Một đệ tử Long gia nói chắc chắn.  

Những người Long gia khác cảm nhận được năng lượng khiến người ta tâm kinh đảm hàn trong lưỡi dao không khí, khóe miệng đều nhếch lên.  

- Kết thúc rồi, Trấn Sơn Phù, nhẫn trữ vật đều tới tay.  

Sắc mặt Chu Trường Hoằng và A Hào khó coi đến mức tận cùng, hai người một người nắm pháp bàn quỷ vương, một người cầm miếng kiếm phù của Mạc Phàm lúc trước, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.  

Thấy lưỡi dao không khí trong tay Phổ Độ và Phổ Đà sắp chém tới, Mạc Phàm cười khẽ, động tác cũng tương tự, hai tay nắm chặt trong không khí, quần áo khẽ bay bay, kình phong nhấc lên.  

Khác biệt duy nhất chính là hai tay hắn vừa chuyển, không khí trong lòng bàn tay lập tức bắt đầu xoay tròn, đè nén.  

Không khí trong vòng năm thước xung quanh bị hút vào tay hắn trong chớp mắt, hình thành một hình tròn màu trắng xoay rất nhanh.  

Hắn nắm lấy hai hình tròn, đánh về phía hai hòa thượng không chút do dự.  

Mạc Phàm vừa ra tay, không ít người nhao nhao sửng sốt.  

Có phải tiểu tử này điên rồi không, dám cứng đối cứng với Phổ Độ, Phổ Đà?  

Không biết bạch cầu trong tay tiểu tử này là pháp thuật gì, nhưng thanh thế kém xa lưỡi dao không khí của Phổ Độ và Phổ Đà.  

Trong tay Phổ Độ và Phổ Đà như cầm một tấn thuốc nổ đã đốt, Mạc Phàm lại giống như lấy hai khí cầu rót nước.  

Khí cầu có thể liều mạng với thuốc nổ sao?  

- Không biết sống chết, đỡ phải để chúng ta ra tay.  

Long Chấn Vân bị Mạc Phàm chém hai tay lúc trước hừ lạnh một tiếng nói.  

Tiểu tử này đối chọi với hai vị đại sư, hai tay bị phế là nhẹ, bị giết chết cũng không phải không có khả năng.  

- Đi chết đi, tiểu tử.  

Không ít người Long gia nhếch miệng cười nói, giống như đã thấy cảnh tượng hai tay Mạc Phàm bị phế.  

Đúng lúc này, viên cầu nhìn như bình thường trong tay Mạc Phàm đụng vào lưỡi dao không khí của Phổ Độ, Phổ Đà.  

“Rầm!” giữa ba người giống như có sấm sét nổ tung, sơn cốc và đất đai đều chấn động, núi đá liên tục rơi xuống, mặt đất lắc lư, giống như bị động đất.  

Khí kình cường đại như cự phong cuốn cát đá trên đất, lá cây chậm rãi thổi đi bốn phía.  

Ở đây đều là tu sĩ, kém nhất cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, dưới kình phong như vậy sắc mặt thay đổi nhanh chóng lùi về sau.  

“A a…” Mấy người phản ứng chậm kêu thảm thiết vài tiếng, bị thổi vào trong Minh Hồ, trên người có thêm vài vết thương sâu tới xương.  

Chỉ có một vài người như Long Trường Thiên, Long Chấn Vân hào quang trên người sáng lên, được ánh sáng bao phủ, kình phong mãnh liệt thổi chỉ tạo nên gợn sóng, không thương tổn tới bọn họ.  

Mấy người này đang đợi Mạc Phàm bị đánh gãy tay, nhưng một màn khiến bọn họ mở rộng tầm mắt xảy ra.  

Bạch cầu trong tay Mạc Phàm tầm thường không có gì lạ gặp lưỡi dao không khí, lưỡi dao không khí vô cùng cường bạo chỉ kiên trì được một lát thì bị cắn nát.  

“Rầm rầm rầm…” Tiếng không khí nổ mạnh lại vang lên, giống như một quả bom nổ mạnh giữa không trung.  

Lưỡi dao không khí bị cắn nát, bạch cầu không chỉ hoàn hảo không tổn hao gì, còn lớn hơn vừa rồi một vòng, thế như chẻ tre đánh về phía tay hai người Phổ Độ và Phổ Đà.  

Phổ Độ, Phổ Đà nhíu mày, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.  

- Không khí kỹ?  

Lưỡi dao không khí chỉ là một loại của không khí kỹ, vậy mà Mạc Phàm cũng biết không khí kỹ.  

Hai người không có trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng lùi về phía sau.  

Không khí kỹ của Mạc Phàm nhìn như uy lực không mạnh, lại ẩn chứa huyền diệu bên trong.  

Tuy bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng bọn họ căn bản không phải đối phủ của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhếch miệng, cười lạnh lùng, một bước như giẫm nát lên gió, đuổi theo hai hòa thượng.  

Muốn đánh thì đánh, không đánh thì bỏ chạy, đâu có chuyện đơn giản như vậy.  

- Tôi nói nếu các người không dốc toàn lực, có khả năng sẽ chết.  

Sắc mặt Phổ Độ và Phổ Đà thay đổi.  

- Mạc thí chủ, tài nghệ của sư huynh đệ chúng tôi không bằng cậu, nguyện chịu thua, cậu vẫn cố gắng bức bách sao?  

Phổ Độ vừa lui vừa nói.  

- Đừng nói linh tinh nữa.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén.  

Khi nói chuyện đã đến bên cạnh hai hòa thượng, hai tay cầm lấy phong cầu không do dự đánh tới.  

Nếu hai hòa thượng này công bằng công chính một chút, hắn sẽ bỏ qua cho họ.  

Nhưng bọn họ ngoài miệng luôn niệm a di đà Phật, trên mặt luôn là từ bi nhưng trong lòng lại giấu dao mổ.  

Nếu tài nghệ của hắn không bằng người khác, chắc chắn không có cơ hội chịu thua, ít nhất bị hai người này phế hai tay, sau đó mặc người Long gia xử trí.  

ằ ể ồChu Trường Hoằng, A Hào và tiểu hồ ly cũng gặp tao ương theo.  

Nếu hai hòa thượng này vô tình, y tiên bất tử hắn há có thể thành quả hồng mềm mặc người ta bóp nắn?  

- Nếu Mạc thí chủ cố gắng bức bách, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.  

Hai hòa thượng nhìn nhau, không chút do dự lấy một chuỗi phật châu ra, tay dùng lực bóp nát nó.  

Phật châu vừa nát, quang mang màu vàng bao phủ trên người bọn họ, thân thể hai người cứng rắn hơn.  

Khí thế trên người hai người bành chướng, mỗi nơi trên người đều như kim cương.  

“Ha ha!” Bàn tay lóe sáng kim quang, kéo không khí ném về phía Mạc Phàm.  

Vẫn là lưỡi dao không khí, nhưng cường đại gấp hơn ba lần vừa rồi.  

- Pháp khí? Có thể cứu các người sao?  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, tay xoay tròn theo hướng ngược lại, phong cầu màu trắng biến lớn, cuốn tay hai người đánh tới vào bên trong.  

“Răng rắc!” Cánh tay phiếm kim quang của hai người gần như không chống lại được gì, trong chớp mắt bị vặn thành bánh quai chèo.  

Chuyện này còn chưa xong, phong cầu lại biến lớn, trực tiếp cuốn hai người vào trong đó.  

“Răng rắc răng rắc!” Tiếng xương gãy khiến người ta nổi da gà vang lên, vang lên liên tục trong phong cầu.  

Âm thanh này giằng co khoảng một phút, Mạc Phàm vung tay lên, phong cầu tản đi, lộ ra Phổ Độ và Phổ Đà.  

Quần áo hai người sớm đã nát thành mảnh vải, ngay cả bộ phận quan trọng cũng không che được.  

Trên người còn phiếm kim quang nhàn nhạt, nhưng chi chít vết thương, giống như bị thiên đao vạn quả, căn bản không có chỗ nào nguyên vẹn, trên người đầy máu.  

Một tay nhũn như mỳ sợi, rõ ràng là xương cốt bên trong đã bị đứt hết.  

Hai người vừa rồi còn bộ dạng đại sư trang nghiêm, lúc này vô cùng chật vật, nhìn vô cùng đáng thương.  

- Hai người thua chưa?  

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, liếc mắt nhìn hai người một cái nói.  

Hai người nhíu mày nhìn Mạc Phàm chăm chú, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

Cho dù là Phật thật, bị thương thành như vậy cũng sẽ phẫn nộ.  

- Thực lực của Mạc thí chủ rất mạnh, chúng tôi sẽ lập tức về Thiếu Lâm Tự, nhưng cũng hi vọng Mạc thí chủ sẽ không hối hận vì chuyện hôm nay.  

Phổ Độ trầm giọng nói.  

Đường đường là hai người nửa bước tới Hoành Luyện tông sư, một chiêu lại bị Mạc Phàm phế đi, bọn họ không có khả năng mang Mạc Phàm đi.  

- Tôi không giết người không đáng giết, cũng không làm hại người không nên bị hại, cuộc đời này không hối, để sư phụ các người tới tìm tôi đi, tôi sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào.  

Mạc Phàm cười khẽ, giọng nói mạnh mẽ có lực.  

Âm thanh như đao đâm vào trái tim người ta.  

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây bị dọa sợ ngây người.