Thần Y Trọng Sinh

Chương 310




Mạc Phàm vừa nói xong, Chu Trường Hoằng và A Hào cảnh giác nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, nhìn khu đất trống phía xa.  

- Mạc tiên sinh, ở đó có người sao?  

Chu Trường Hoằng nhíu mày hỏi.  

- Mộc Đầu, ngươi dọa ai thế?  

Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua, bĩu môi nói.  

Nếu ở đó có người, sao nó lại không phát hiện được?  

- Có, nhưng rất lợi hại.  

Mạc Phàm đứng ở cửa phòng luyện khí, tiếp tục nói:  

- Xuất hiện đi, có cần tôi bắt ông đi ra không?  

Những lời này vang lên, một tiếng “ồ” nhẹ truyền từ chỗ Mạc Phàm nhìn đến.  

Một người khoảng 30, 40 tuổi, gương mặt cương nghị, làn da tối đen mặc trang phục ngụy trang.  

Người này vừa xuất hiện, mắt A Hào và Chu Trường Hoằng mở to, tràn đầy vẻ khó tin?  

Vậy mà người này có thể như tắc kè hoa, hơn nữa người này bọn họ cũng không lạ gì, đúng là chú Long vệ sĩ bên cạnh Gia Cát Nguyệt.  

Nhưng lúc này chú Long rất khác, khóe miệng nhếch lên tươi cười hung ác nham hiểm, hai mắt nheo lại, như độc xà để mắt đến con mồi, làm cho người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo, không còn là người trung can nghĩa đảm đi theo Gia Cát Nguyệt lúc trước.  

- Không phải ông đã chết rồi sao?  

A Hào hỏi.  

Rõ ràng bọn họ nhìn thấy một kích của chú Long không làm hại được quỷ xà vương, bị một đuôi đánh bay, vậy mà không chết, còn đến được đây.  

Chú Long không trả lời chỉ cười, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ bất ngờ.  

- Tiểu tử, vậy mà cậu có thể phát hiện ra tôi?  

- Nếu ông dùng Thần Ẩn Chi Thuật, tôi sẽ không phát hiện được.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Chỉ là thủ thuật che mắt đã muốn trốn được y tiên bất tử hắn, quá coi thường Diễn Thiên Thần Quyết của Thần Nông Tông bọn họ rồi.  

Chú Long không tức giận, khóe miệng nhếch lên.  

- Tiểu tử, cậu có thể hung hãn trước mặt tiểu nha đầu Gia Cát Nguyệt kia, nhưng đến nơi này cậu nên thành thật một chút, nếu không các người đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.  

“A…” Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, bình tĩnh nói:  

- Vậy phải xem ông có bản lĩnh này hay không.  

- Ở đây, tôi không thiếu nhất là bản lĩnh.  

Chú Long cười ha ha, búng tay một cái.  

Mạc Phàm nhíu mày, thầm kêu không hay.  

Hắn vội vã đẩy hai người Chu Trường Hoằng và A Hào ra, đồng thời đá bay tiểu hồ ly dưới chân.  

Mới vừa làm xong những chuyện này, trong phòng luyện khí có dây như tia chớp bao lấy hắn tầng tần lớp lớp, tốc độ vô cùng nhanh.  

Dây mây từ to bằng ngón tay biến thành cánh tay đứa bé, màu sắc cũng chậm rãi biến thành màu đen.  

Chỉ trong phút chốc Mạc Phàm bị quấn chặt lấy như xác ướp, chỉ lộ ra hai mắt ở ngoài.  

Biến cố bất chợt tới như vậy, khiến sắc mặt Chu Trường Hoằng và A Hào lập tức thay đổi.  

- Mạc tiên sinh…  

- Mộc Đầu!  

Hai người một hồ vừa mới đứng vững, gần như muốn xông lên xé dây ra theo bản năng.  

- Đừng chạm vào những thứ này, thứ này có kịch độc, tạm thời tôi không sao.  

Mạc Phàm vội vàng nói.  

Thứ này gọi là Quỷ La Đằng, không chỉ bên ngoài có độc, chất lỏng trong dây còn độc hơn.  

Cho dù là tu sĩ Tiên Thiên kỳ gặp phải, cũng sẽ nhanh chóng độc hỏa công tâm mà chết, độc tính vô cùng mạnh.  

Nếu vừa rồi không phải hắn đẩy hai người một hồ ra, độc bên ngoài có thể giết chết bọn họ.  

- Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?  

Chu Trường Hoằng nhìn chằm chằm dây mây như rắn trên người Mạc Phàm, lo lắng hỏi.  

Không thể nghi ngờ, Mạc Phàm là người lợi hại nhất trong số bọn họ, Mạc Phàm bị giam chặt như vậy, bọn họ cơ bản là xong đời, vì chú Long không đơn giản, hơn phân nửa ông ta không phải là đối thủ.  

- Làm sao bây giờ, thực ra rất đơn giản, chỉ cần giao vật tôi cần tìm ra đây, tôi có thể thả các người.  

Chú Long nhìn Mạc Phàm bị quấn chặt, đắc ý nói.  

Mạc Phàm hoàn toàn không cần ra tay mà có thể quát lui quỷ xà vương, quả thật thực lực không thể khinh thường.  

Nhưng người lợi hại như vậy, không phải vẫn bị Quỷ La Đằng ông ta dưỡng quấn chặt đấy sao?  

- Thứ gì?  

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  

- Cậu lấy được Trấn Sơn Phù từ Hoa gia, hẳn là cậu vẫn còn nhớ rõ đúng không, tiểu cô nương kia đưa cho cậu đó.  

Chú Long cười âm hiểm nói.  

Ông ta đưa áo khoác da hồ cho Hoa lão gia tử, vốn là muốn đạt được Trấn Sơn Phù của Âm Sơn trong tay Hoa Tiểu Linh, ai biết bị Mạc Phàm xen vào một cước, Hoa Tiểu Linh đưa Trấn Sơn Phù cho cậu ta.  

Nhưng chuyện này cũng không sao, cuối cùng thứ này vẫn là của ông ta.  

Mạc Phàm nhướn mày, hàn quang lóe lên trong mắt.  

- Như vậy xem ra người giết cả nhà tiểu hồ ly, còn giá họa cho Hoa lão gia tử là ông rồi.  

Lời này vừa nói ra, tiểu hồ ly vốn sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên, chi trước giẫm mạnh xuống, trong miệng phát ra tiếng “Hu hu”, vẻ mặt hung dữ nhìn chú Long chăm chú.  

- Là ngươi giết cả nhà ta?  

- Loại chuyện này còn cần tao ra tay sao, chỉ cần mấy vạn tệ là có người làm thay tao rồi, ngay cả da hồ cũng là bọn họ lột giúp tao.  

Chú Long cười âm hiểm nói.  

Ấn ký Thanh Khâu để lại trên người vô cùng phiền phức, loại chuyện ngu ngốc này, tất nhiên ông ta sẽ không tự mình làm.  

- Ta giết ngươi.  

Tiểu hồ ly không dodự, cơ thể xinh xắn bay lên, cái miệng há to muốn cắn chú Long.  

Khóe miệng chú Long nhếch lên, cười khinh thường.  

Nếu là Mạc Phàm thì ông ta còn kiêng kị hai phần, nhưng là tiểu hồ ly Trúc Cơ trung kỳ, căn bản không phải là đối thủ của ông ta.  

Miệng ông ta niệm thần chú, một tay vươn về phía tiểu hồ ly.  

- Quỷ Thủ!  

Một bàn tay màu đen đột nhiên xuất hiện từ tay ông ta, vồ trong không trung như mò kim đáy biển, dễ dàng bắt được tiểu hồ ly.  

- Buông, ta muốn giết tên cầm thú nhà ngươi.  

Bốn móng vuốt của tiểu hồ ly không ngừng vung loạn, nhưng tay màu đen như kìm thép, nó càng giãy giụa càng nắm chặt.  

- Ha ha, đừng có gấp, tao sẽ nhanh đưa mày đi gặp người nhà mày thôi.  

Chú Long cười đắc ý nói.  

- Mộc Đầu, nhanh tới cứu ta, giết tên cầm thú này…  

Tiểu hồ ly kêu lên.  

Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lại sắc bén hơn vài phần, ý nghĩ liên tục chuyển động, suy nghĩ phương pháp thoát thân.  

Hắn hoàn toàn có thể chém đứt tất cả những Quỷ La Đằng này, nhưng không thể tránh khỏi dính vào chất lỏng, tu vi hiện giờ của hắn không thể giải được loại độc này.  

Mắt Chu Trường Hoằng mở to, tràn đầy vẻ khó tin.  

- Quỷ Thủ, cậu là ai, vì sao lại biết pháp thuật của Âm Quỷ Tông chúng tôi?  

Ông ta cũng biết pháp thuật này, là bí mật bất truyền của Âm Quỷ Tông bọn họ.  

- Đã bị anh nhìn ra, cũng được!  

Chú Long liếc mắt nhìn Chu Trường Hoằng đầy quỷ dị, khẽ nhíu mày, sau đó một tay ông ta lướt qua mặt, lập tức biến thành một gương mặt khác.  

Khoảng 40, 50 tuổi, tóc trắng như tuyết, gương mặt gầy gò, trắng hơn vừa rồi không ít, bộ dạng hào hoa phong nhã.  

- Đại sư huynh, đã lâu không gặp, hi vọng anh vẫn khỏe từ lúc chúngta chia tay.  

ắ ằ ắ ổ ố ấMắt Chu Trường Hoằng mở to, sắc mặt thay đổi, giống như nhìn thấy quỷ.  

- Trường Không, là cậu, không phải năm đó cậu bị…  

Long Trường Không là sư đệ ông ta, năm đó ông ta và Long Trường Không về Âm Sơn, ông ta dùng quỷ tướng lừa gạt đám quỷ xà đi, ai biết khi bọn họ qua hồ bỗng nhiên lại xuất hiện một đám quỷ xà, kết quả ông ta tận mắt nhìn thấy Long Trường Không rơi xuống hồ bị quỷ xà nuốt sạch.  

Mấy năm nay ông ta luôn hối hận vì chuyện này, ai biết Long Trường Không không chết, còn lợi hại hơn trước kia nhiều.  

- Những tiểu súc sinh đó dám động vào tôi sao?  

Chú Long cười khinh thường nói.  

- Vậy năm đó cậu?  

Chu Trường Hoằng mờ mịt, khó hiểu hỏi.  

- Được rồi, tôi sẽ cho anh chết cũng phải chết rõ ràng, nói cho anh biết, tôi là hậu nhân của Âm Sơn Tông, tôi gia nhập Âm Quỷ Tông cũng là vì muốn lão già kia giúp tôi thu quỷ vương, quỷ tướng trong Âm Sơn Tông, nhưng sau đó lão già kia đã nhìn ra, cho nên tôi không có biện pháp chỉ có thể giết chết ông ta.