Bóng dáng màu vàng này không phải người khác, đúng là Phổ Hoàng vừa trúng pháp thuật của Linh Hồ, tay ông ta vừa bị Mộc Hóa đã được ông ta giải trừ.
Hoa lão gia tử nhìn Phổ Hoàng không sao, sắc mặt thay đổi.
Cả biệt thự này người nó sợ nhất là Mạc Phàm, sau đó đến đại hòa thượng kia.
Vốn tưởng rằng đại hòa thượng trúng yêu thuật của nó, đã không đủ gây sợ, ai biết đại hòa thượng này cũng có thể phá yêu thuật của nó.
- Đại hòa thượng, ở đây không có chuyện của ngươi, quay về tự miếu thiên đạo tuần hoàn của ngươi đi, chẳng lẽ con người giết tộc của ta, ta không thể báo thù.
Hoa lão gia tử hung dữ nói.
- Nghiệp chướng, oan oan tương báo đến khi nào, nên phóng hạ đồ đạo lập địa thành Phật.
Hai tay Phổ Hoằng tạo thành chữ thập, vẫn bộ dạng đại sư như trước, ý đồ khuyên bảo Linh Hồ sống nhờ trong cơ thể Hoa lão gia tử.
- Khi nào sao, đợi các ngươi chết hết, thì không có ân oán nữa rồi.
Hoa lão gia tử không kiên nhẫn nói.
- Cũng được, Phật nói ngươi không vào địa ngục, ta vào địa ngục, ngươi đã không nghe ta khuyên bảo, vậy ta chỉ có thể làm ma một lần, diệt ngươi.
Phổ Hoàng thở dài một hơi, bỗng nhiên mắt mở to, trong chớp mắt khuôn mặt hiền lành biến thành bộ mặt khác. Không còn là Bồ Tát bi thiên mẫn nhận nữa, mà là Kim Cương mặt mũi dữ tợn, cầm trong tay chày bảo vật hàng ma trừ yêu.
Phổ Hoàng nói xong liền ra tay, cũng nắm lấy cổ Hoa lão gia tử, trên cánh tay tráng kiện giống như có kinh văn lưu chuyển.
Hình như Hoa lão gia tử sợ kim quang này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ thống khổ.
- Nguyệt súc, còn không ra, vậy đừng trách bản tăng không khách sáo! Tay còn lại của Phổ Hoằng để lên môi, miệng niệm thần chú, chỉ trong phút chốc kim quang lóe lên trong mắt ông ta, ông ta lạnh giọng quát.
- Phục Ma Pháp Tướng!
Lời này vừa vang lên, khí tức đặc biệt xuất hiện trong phòng khách, giống như Thái Sơn đè đầu, trong phòng khách vô cùng nặng nề.
Ba người Mạc Phàm, Chu Trường Hoằng,
Vô Tâm thì không sao, những người khác không thở nổi.
Đúng lúc này, một hư ảnh Thần Ma màu vàng ở sau lưng Phổ Hoàng.
Hư ảnh này vừa xuất hiện, vẻ mặt Chu Trường Hoàng ngẩn ra, tràn đầy vẻ khó mà tin.
Pháp Tướng Kim Thân?
Đến cảnh giới Tiên Thiên, võ giả ngoại trừ có thể nội khí ngoại phóng ra, còn có cơ hội cô đọng kiếm ý, quyển ý, đao ý. Tu pháp bình thường là Pháp Tướng, Phổ Hoằng tu Phật nên là Pháp Tướng Kim Thân, nếu hắn đến cảnh giới của Phổ Hoằng, đó là Đạo Thể Pháp Tướng, không chỉ là võ giả có thể thi triển thần thông, còn đánh giáp lá cà. Rõ ràng Phổ Hoàng chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà có thể ngưng tụ Pháp Tướng Kim Thân, Pháp Tướng Kim Thân cho dù là cảnh giới Tiên Thiên, không phải mỗi người đều có thể ngưng tụ. Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, lộ ra bất
ngo. Anh em Hoa gia, Lạc Tử Yên trực tiếp đờ ra, một màn này chỉ thấy ở trong phim, vậy mà xuất hiện trước mặt bọn họ. Bọn họ vốn hơi bất mãn với Phổ Hoàng đại sư, ngay cả tên yêu nghiệt cũng không tìm thấy, còn trúng yêu thuật. Trong chớp mắt, ánh mắt bọn họ nhìn Phổ Hoàng đều là kính sợ. Pháp Tướng Kim Thân nâng tay màu vàng, trực tiếp biến mất trong ngực Hoa lão gia tử, ra sức kéo ra ngoài. Một tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng chỉ to bằng lòng bàn tay, còn tỏa ra bạch quang nhàn nhạt thét chói tai, bị tay màu vàng kéo ra.
Con bạch hổ này không ngừng vùng vẫy, nhưng tay màu vàng giống như kim sắt, căn bản không nhúc nhích được.
- Hòa thượng đáng chết, người buông, buông ra...
Anh em Hoa gia thấy Phổ Hoàng đại sư thị triển thần thông, tóm lấy yêu nghiệt ra, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
- Phổ Hoàng đại sư, diệt yêu này đi, chắc chắn Hoa gia chúng tôi sẽ hậu tạ. Hoa Vinh hưng phấn nói. Khuôn mặt lông lá xù xì của bạch hỗ trợ
nên dữ dằn, hung dữ trừng Hoa Vinh một cái.
- Giết ta, cho dù ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi. Hoa Vinh sửng sốt, hồ ly có thể nói chuyện, nếu là bình thường chắc chắn ông ta đã giật mình. Nhưng một hồ ly bị bắt, có gì phải sợ
- Đáng chết là tiểu hồ ly mày mới đúng, không ở yên trong núi, đến Hoa gia chúng tao gây sự làm gì, không chỉ người nhà mày bị lột da làm áo khoác, da của mày cũng sẽ thành một phần của áo khoác luôn.
Hoa Vinh cười đắc ý nói.
- Đại ca, hay là thả nó đi, nó rất đáng thương. Hoa Tiểu Linh nhíu mày nói. Chuyện này vốn vì áo khoác lông hồ ly mà ra, bây giờ bọn họ muốn giết vật nhỏ này, đúng là quá tàn nhẫn. Anh em Hoa gia lắc đầu, Hoa Tiểu Linh đúng là quá đơn thuần, thực sự xứng với họ Hoa bọn họ sao?
- Tiểu Linh, có phải đầu cô bị nước vào không, thả nó, cô đảm bảo an toàn của chúng tôi không?
Lạc Tử Yên khinh thường nói.
Hồ ly sao, vẫn nên làm thành áo da có vẻ an toàn hơn.
- Phổ Hoàng đại sư, nhanh diệt yêu nghiệt này đi, tránh để nó chạy thoát.
Hoa Phong chỉ vào bạch hồ nghĩ mà sợ nói.
Vừa rồi lão gia tử chạm vào người nào, người đó sẽ bị Mộc Hóa, đúng là quá khủng bố, thứ nguy hiểm như vậy, vẫn nên diệt trừ tốt hơn.
- Đám nhân loại đáng chết này, các ngươi đợi đó, Thanh Khâu chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Bạch hổ nghiến răng nói.
- Thanh Khâu?
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức thoải mái.
- Cả nhà mày đều đã thành áo da, mày cũng sắp trở thành áo da hồ ly rồi, còn ai báo thù giúp mày?
Lạc Tử Yên cười mỉa nói.
Vừa nãy có lẽ bọn họ còn sợ, bây giờ sao, bọn họ sợ gì chứ.
- Ngươi...
Bạch hồ nghiến răng, nhìn chằm chằm người Hoa gia đầy hung dữ, trong mắt đều là vẻ không cam lòng, nhưng không có biện pháp.
Trong trí nhớ của nó, phàm là người có thể giải pháp thuật của nó, nó không có khả năng đối phó.
Phổ Hoằng thấy bạch hồ không nói, niệm a di đà Phật.
- A di đà Phật, nghiệt súc, người mê hoặc Hoa lão gia tử, lại làm hại người vô tội bị thương, tuy ông trời có đức hiếu sinh, nhưng ác niệm của ngươi quá sâu, bần tăng không thể không diệt ngươi, ngươi có phục không? - Phục sao?
Bạch Hồ liếc mắt nhìn Phổ Hoằng đầy khinh thường, quật cường nói: - Hòa thượng đáng chết, đừng dùng quy định cứng ngắc tới lừa bản tiểu thư, tuy ngươi cạo đầu bóng loáng, thực ra còn đáng ghét hơn những người này, tốt nhất là ngươi giết ta hình thần câu diệt, nếu không kiếp sau, cho dù ta thành con muỗi cũng phải cắn chết ngươi.
Mạc Phàm ở bên cạnh có chút dở khóc dở cười, tiểu hồ ly này đúng là cá tính. Tuy hắn không biết vì sao tiểu hồ ly này có thể nói chuyện, linh tính của Linh Hồ cao đến đầu cũng phải đến cấp bậc Tiên Thiên mới có thể nói chuyện, đến Kim Đan Kỳ có thể hóa thành hình người. Tiểu hồ ly này mới đến Trúc Cơ trung kỳ đã có thể nói chuyện, đúng là hiếm thấy.
Chỉ là biến thành một con muỗi cũng muốn cắn chết Phổ Hoằng, đúng là không thực tế lắm.
- A di đà Phật, ngươi luôn khăng khăng như vậy, vậy bần tăng sẽ là ma đầu, tiễn ngươi một đoạn đường, hi vọng ngươi tái sinh có thể lạc đường biết quay lại. Phổ Hoàng nói xong, một tay khác của Pháp Tướng Kim Thân giơ lên, kình phong nổi lên bốn phía, đánh mạnh về phía đầu tiểu hồ ly.
Hoa Tiểu Linh nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn một màn này.
Anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên cười đắc ý, một yêu nghiệt cũng muốn trả thù Hoa gia bọn họ, không xem mình có đủ bản lĩnh hay không?
Tiểu hồ ly tức đến mức toàn thân phát run, trong đôi mắt đều là vẻ không cam lòng.
Vạn vật đều có linh, vì sao con người có thể tàn sát người nhà nó, chúng nó lại thể báo thù?
không Đây là đạo lý, phép tắc gì?
Một chưởng của Phổ Hoàng sắp đánh lên đầu tiểu hồ ly, khóe miệng Mạc