Thần Y Trọng Sinh

Chương 288




Chẳng lẽ trên đời này thật sự có yêu?  

Cho dù Hoa gia có thể tiếp xúc với những thứ người thường không tiếp xúc, nhưng chưa bao giờ thấy yêu.  

Chu Trường Hoàng nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Không phải là yêu nghiệt đấy chứ, Mạc tiên sinh?  

Ngoại trừ quỷ, tà ra, còn có yêu có thể mê hoặc người.  

Yêu nghiệt sẽ phải có yêu khí, ông ta không cảm nhận được một chút yêu khí nào.  

- Là yêu, nhưng không phải yêu bình thường, ông không cảm nhận được cũng rất bình thường.  

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Hoa lão gia tử, lạnh nhạt nói.  

Yêu không giống người, chủng loại rất nhiều, cho dù trong sách yêu tinh ở Tu Chân giới cũng không có biện pháp ghi chép tất cả yêu.  

Chu Trường Hoàng chưa từng thấy mấy yêu, không nhận ra cũng rất bình thường.  

Chỉ là muốn lừa gạt y tiên bất tử hắn thì không dễ như vậy rồi.  

Phổ Hoằng vừa quát lên, Hoa lão gia tử bị vệ sĩ đè lại cười ha ha.  

- Quan Lão Nhị, ngươi cho rằng người cạo đầu bóng loáng, Hoa Hùng ta sẽ không nhận ra người sao.  

Phổ Hoàng nhíu mày, miệng niệm thần chú, hai ngón tay điểm lên mi tâm Hoa lão gia tử.  

Sáng rọi trong mắt Hoa lão gia tử lập tức âm đạm xuống, mí mắt cũng nhanh chóng khép lại, giống như ngủ thiếp đi.  

Anh em Hoa gia và Hoa Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt kính sợ. Quả nhiên đại sư là đại sư, lão gia tử nổi điền hai tráng hán ngoại quốc cũng không kéo được, Phổ Hoằng đại sư chỉ điểm nhẹ một cái, lão gia tử liền im ngay. - Phổ Hoàng đại sư, yêu nghiệt kia bị loại trừ rồi sao?  

Phổ Hoàng cảnh giác nhìn bốn phía, lắc đâu.  

- Yêu nghiệt này rất am hiểu ẩn nấp, tôi còn chưa tìm được nó, nhưng các người yên tâm, nó trốn không được bao lâu đâu.  

Mạc Phàm nghe Phổ Hoàng nói, lắc đầu cười.  

- Mạc đại sư, cậu nhìn thấy được thứ kia ở đầu không?  

Hoa Tiểu Linh thấy Mạc Phàm bật cười, hỏi.  

Không thể bảo Mạc đại sư ra tay, hỏi Mạc đại sư thứ mê hoặc lão gia tử ở đầu, hẳn là không có vấn đề gì.  

- Hoa tiểu thư cách lão gia tử xa một chút là được.  

Mạc Phàm nhắc nhở.  

Hoa Tiểu Linh có tính cách không khác Tiểu Vũ lắm, nhu nhu nhược nhược, tâm địa thiện lương, là người duy nhất ở Hoa gia không có ác ý với hắn, hắn chỉ có thể làm đến vậy, nghe hay không là lựa chọn của cô.  

- Mạc đại sư thấy thứ kia ở trên người lão gia tử sao?  

Mắt Hoa Tiểu Linh mở to, kinh ngạc nói.  

Phổ Hoàng nhíu mày, hai ngón tay đặt ở mi tâm, lại liếc mắt nhìn Hoa lão gia tử một cái, lập tức lắc đầu, dời mắt nhìn một phía.  

Lạc Tử Yên thấy Phổ Hoằng đại sư lắc đầu, cười khinh thường.  

- Tiểu Linh, cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh, nếu thứ kia ở trên người lão gia tử, sao Phổ Hoằng đại sư không phát hiện ra được? Hoa Vinh và Hoa Phong không rời khỏi bên cạnh Hoa lão gia tử, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái.  

Có Phổ Hoàng đại sư ở đây, bọn họ không kính sợ Mạc Phàm nhiều lắm.  

- Không cần để ý đến cậu ta, tôi thấy cậu ta muốn mê hoặc Phổ Hoàng đại sư, rắp tâm bất lương.  

Hoa Phong nghiến răng nghiến lợi nói.  

Vừa rồi ông ta bị Mạc Phàm dùng ánh mắt đánh bay, nếu không phải Hoa lão gia tử đột nhiên phát bệnh, chắc chắn ông ta sẽ bảo vệ sĩ bắt lấy Mạc Phàm, sau đó sẽ khiến cậu ta vô sinh.  

Hoa Phong vừa mới nói xong. Bất chợt sắc mặt Phổ Hoàng đại sư thay đổi, như Kim Cương nộ mục.  

Hào quang trên tràng hạt trong tay tỏa ra, ném ra ngoài cửa sổ.  

- Yêu nghiệt, xem mày chạy đi đâu?  

- Meo meo...  

Tiếng mèo kêu thê lương vang lên, tràng hạt đánh lên người một con mèo Ba Tư trắng như tuyết.  

Mèo bị đánh trúng một cái, kêu lên một tiếng, chạy trốn từ cửa sổ.  

- Con mèo kia là yêu nghiệt sao? Pháp lực của Phổ Hoàng đại sư đúng là cao cường. Lạc Tử Yên vội vàng nịnh nọt. Anh em Hoa gia cười, chắp tay với Phổ Hoằng đại sư lấy lòng.  

- Phổ Hoàng đại sư đúng là danh bất hư truyền! Hoa Tiểu Linh sửng sốt, lông mày hơi giãn ra một chút, nhưng trên mặt vẫn còn lo lắng.  

Vừa rồi Mạc Phàm bảo bọn họ cẩn thận Hoa lão gia tử, nếu Mạc Phàm nói thật, vậy có khả năng yêu nghiệt kia chưa bị diệt trừ, hơn nữa lão gia tử cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.  

Cô mới nhìn về phía lão gia tử, chỉ thấy Hoa lão gia tử vừa được chấn trụ mở mắt ra, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị, giống như hồ ly lừa thịt từ chỗ quạ đen. Tay Hoa lão gia tử lặng lẽ ấn vào sau lưng Phổ Hoàng đại sư, bạch quang nhàn nhạt nở rộ trên tay ông ta.  

Sắc mặt Hoa Tiểu Linh lập tức thay đổi, vội vàng kêu lên:  

- Phổ Hoàng đại sư cần thận! Lúc này Phổ Hoằng mới nhận ra được  

khác thường ở phía sau, vẻ mặt thay đổi, muốn vọt sang bên cạnh nhưng đã muộn, tay Hoa lão gia tử đã đụng phải cảnh tay ông ta.  

Phổ Hoàng chỉ cảm thấy tay đau xót, giống như bị động vật nhỏ cắn.  

- Nghiệt súc!  

Phổ Hoàng lạnh lùng quát lên.  

Sau đó chuyện khủng bố đã xảy ra, tay ông ta nhanh chóng biến thành khô  

vàng mắt thường có thể thấy được, giống như cọc gỗ.  

- Đây, đây là yêu thuật sao? Sắc mặt Phổ Hoàng trầm xuống, vội  

vàng lùi sang một bên, miệng không ngừng niệm thần chú.  

Kim quang xuất hiện trên người ông ta, lan tràn đến cánh tay ông ta nên lúc này mới ngăn cản cánh tay Mộc Hóa.  

Dù vậy một tay ông ta vẫn như khô mộc, không nghe sai khiến.  

- Hôm nay các người đều phải chết.  

Hoa lão gia tử chạm vào Phổ Hoằng, cười đắc ý, biểu cảm kỳ lạ. Ông ta lại chạm vào hai đại hán nước ngoài đè ông ta lại, hai đại hán không có phản kháng gì, cơ thể cứng còng giống như pho tượng.  

“A a a...” Chỉ trong chớp mắt, tiếng kêu khủng bố vang lên trong phòng khách.  

Sắc mặt anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên vô cùng khó coi, trên mặt không còn đắc ý.  

Phổ Hoàng đại sư nói yêu nghiệt không ở trên người Hoa lão gia tử, yêu nghiệt lại thật sự ở đó, Phổ Hoàng đại sư còn trúng yêu thuật.  

- Chuyện này...  

Cả đám do dự chưa tới một giây, nhanh chóng cách xa Hoa lão gia tử. - Muốn chạy sao?  

Hoa lão gia tử phát ra âm thanh lạnh lãnh, mắt đảo qua xung quanh, nhìn về phía Hoa Vinh.  

Lúc này cơ thể già nua của ông ta vô cùng nhanh nhẹn, bước một bước xa đuổi theo.  

Hoa Vinh mở to mắt, mặt xám như tro tàn, nhìn bàn tay ma lực của Hoa lão gia tử sắp chạm vào ông ta.  

Ông ta chớp mắt, kéo Hoa Tiểu Linh bị dọa ngốc ở bên cạnh.  

- Lão gia tử, cháu là cháu ruột ông, ông muốn làm gì thì làm Tiểu Linh ấy, cô ta chỉ là người ông nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với Hoa gia chúng ta.  

Hoa Vinh nói xong đẩy Tiểu Linh về phía Hoa lão gia tử.  

Tiểu Linh vốn bị Hoa lão gia tử kỳ lạ dọa sợ, nhưng cô không ngờ mình bị Hoa Vinh lấy làm lá chắn.  

- Đại ca, anh!  

- Cô lấy nhiều tiền của Hoa gia chúng tôi, nợ nhiều ân Hoa gia chúng tôi như vậy, thì làm vật hi sinh cho đại ca một  

lån di.  

Hoa Vinh không biết cái gì gọi là vô liêm sĩ, cười âm hiểm nói.  

Con trai nuôi con gái nuôi không có một chút quan hệ huyết thống với Hoa gia bọn họ, nhưng có thể hưởng thụ đãi ngộ của Hoa gia, không phải cần bảo vệ những chính thống như bọn họ sao?  

Nếu không Hoa gia bọn họ nuôi cô ta làm gì?  

Ông ta vốn định kéo Tiểu Linh lên giường, dù sao Tiểu Linh rất phù hợp với  

khẩu vị của ông ta, trẻ tuổi, thanh tú, đoan trang, dáng người và khuôn mặt đều là cực phẩm, quan trọng là Tiểu Linh có vẻ nghe lời, ngoan ngoãn phục tùng, nếu kéo lên giường chắc chắn sảng khoái ngất trời.  

Nhưng tính mạng quan trọng hơn, muốn tìm phụ nữ nào mà chẳng có?  

Về mặt Hoa Tiểu Linh ngẩn ra, trong mắt lóe lên lệ quang.  

Cô cố gắng làm việc vì Hoa gia, vốn tưởng rằng Hoa gia coi cô như người thân mà đối đãi, ai biết chỉ là công cụ.  

Tuy chỉ là một câu nói, nhưng giống như thanh kiếm đâm vào trái tim cô.  

- Con người đúng là đáng ghét, ha ha!  

Hoa lão gia tử thấy Hoa Tiểu Linh nhào tới chỗ ông ta, cười lạnh lùng, bạch quang trên tay lóe sáng, vẫn chạm vào Hoa Tiểu Linh.  

Hoa Tiểu Linh không cam lòng nhắm mắt lại, lộ ra lông mi dài dài, nước mắt chảy ra.  

Tay Hoa lão gia tử nắm lấy cái cổ trắng nõn của Hoa Tiểu Linh, bạch quang chớp lóe, làn da trắng như sứ của Hoa Tiểu Linh hiện lên khô vàng.  

Khô vàng này nhanh chóng lan tràn từ cổ cô đi.