Thần Y Trọng Sinh

Chương 225




Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Vương Thiên Tước tươi cười giả nhân giả nghĩa, đứng dậy chắp tay nói với Mạc Phàm:  

- Chúc mừng Mạc đại sư giết được tên cuồng đồ nước ngoài, lấy lại mặt mũi cho thành phố Đông Hải chúng ta, từ nay về sau, Vương gia tôi nguyện ý làm trâu ngựa cho Mạc đại sự, tuyệt không hai lòng.  

Lúc này còn không đổi bên đứng, chỉ có con đường chết như Lý Hưng.  

- Vương tổng, hẳn là cậu đứng phe Lý Hưng cơ mà?  

Lưu lão Lưu gia nhưỡng rượu thế gia lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.  

Vừa rồi Vương Thiên Tước thường xuyên gật đầu ra hiệu với Lý Hưng, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Vương Thiên Tước và Lý Hưng cùng một phe.  

Bây giờ Tôn Vũ và Lý Hưng đều chết, vậy mà Vương Thiên Tước lại nịnh bợ Mạc Phàm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.  

Vương Thiên Tước tôi sinh ra là người Đông Hải, chết cũng là quỷ Đông Hải, sao có thể giúp người ngoài đối phó người mình.  

Vương Thiên Tước da mặt dày phủ nhận.  

“Hừ!” Lưu lão hừ lạnh một tiếng không  nói gì thêm.  

Mạc Phàm cười mỉa, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn hình chị họ và Lưu Phỉ Phỉ đang làm tóc.  

- Ông đã muốn làm trâu ngua của tôi, vậy tin nhắn này giải thích sao đây?  

- Chuyện này, chuyện này... Ánh mắt Vương Thiên Tước tối sầm lại, lập tức cười nói:  

- - Tôi đây là sai người bảo vệ người thân của Mạc tiên sinh mà, tên khốn nạn Lý Hưng nói muốn lấy người nhà cậu chèn ép cậu, tôi là người Đông Hải, sao có thể làm như vậy, cho nên tôi sai người bảo vệ chị họ của cậu.  

- Hả...? Vậy phải cảm ơn ông rồi?  

Mạc Phàm cười khinh thường nói.  

Cống hiến chút sức lực cho Mạc đại sư, là vinh hạnh của tôi.  

Vương Thiên Tước cười nói.  

Cho dù cách đối nhân xử thế của ông ta khôn khéo gần như không chê vào đâu được, lúc này trên mặt cũng có chút không tự nhiên.  

- Vậy ông gọi điện thoại nói với tôi, ân oán giữa Mạc gia và Vương gia, ông không nguyện hòa giải, là tôi nghe lầm sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Chuyện này...  

Vương Thiên Tước trầm ngâm một lát, ông ta nhìn về phía Tần gia, rất vô tội  

nói:  

- Quả thật tôi có nói chuyện này, nhưng lúc ấy Tần gia có lệnh, những người dám có quan hệ thân thiết với Mạc tiên sinh đều là kẻ địch của Tần gia, tôi cũng vì bất đắc dĩ mới làm vậy. Trong đình Tần gia, sắc mặt Tần Trách, Lạc Anh thay đổi.  

Lúc này Vương Thiên Tước còn hắt bát nước đục lên người Tần gia, dụng tâm đúng là hiểm ác.  

- Vương Thiên Tước, ông có ý gì, Tần gia tôi và Mạc đại sư từng có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn giữa ông và Mạc đại sư là do ông không muốn hòa giải đấy chú?  

Tần Trách tức giận nói.  

- Làm sao có thể, không vì Tần gia các ông, tôi đâu dám nói với Mạc đại sư như vậy, có không ít người đang ngồi vì Tần gia ông mà đắc tội Mạc đại sư đi, đúng không, Lưu lão?  

Vương Thiên Tước cười nham hiểm, hỏi Lưu lão.  

Lưu lão nhíu mày, vẫn gật đầu.  

- Không sai!  

Tuy ông ta rất ghét Vương Thiên Tước, nhưng vì Tần gia, ông ta và Mạc đại sư cũng có chút hiểu lầm.  

Cơ hội tốt như vậy không đẩy cho Tần gia, còn đợi tới khi nào?  

Sắc mặt đám Tần gia đều trầm xuống, lúc này bọn họ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tần gia, khiến Tần gia có khả năng có kết cục như Lý Hưng.  

Dù sao bây giờ Mạc Phàm không còn là người Tần gia muốn nâng thì nâng, không muốn nâng thì giẫm xuống chân.  

Nếu hắn muốn giết người nào, ai đang ngồi cũng không trốn thoát.  

Tôn Vũ chết là bằng chứng. Mạc đại sư, chúng tôi... Tần Trách vội vàng giải thích với Mạc Phàm. Không đợi Tần Trách nói xong, liền bị Mạc Phàm cắt ngang.  

- Vương Thiên Tước, ông nói ông vô tội đúng không?  

Hai mắt Mạc Phàm lóe lên quang mang, nhìn chằm chằm Vương Thiên Tước nói.  

- Đúng vậy, Mạc đại sư, vẫn mong Mạc đại sư cho Vương gia tôi một con đường sống.  

Vương Thiên Tước cười nịnh nọt nói.  

Mạc Phàm cười, hơn 500 năm, hắn gặp rất nhiều người am hiểu lật ngược phải trái, có thể nói đen thành trắng, nói trắng thành đen, Vương Thiên Tước  

trước mặt là một người trong đó.  

Thực sự cho rằng hắn là đứa trẻ ba tuổi, dễ lừa như vậy sao?  

Vương gia không muốn hòa giải, có lẽ có nguyên nhân Tần gia.  

Nhưng thiếu chút nữa Vương Tử Hoa chuốc rượu cha gần chết, Chu Kiến Bình  

đến nhà bắt người, làm cha già đi trong chớp mắt, cũng là vì Tần gia sao?  

- Vương Thiên Tước ông biết mười thảm họa không?  

Mạc Phàm đột nhiên hỏi.  

- - Mười thảm họa, là mười thảm họa của Ai Cập sao?  

Vương Thiên Tước nhíu mày, hỏi. Bình thường ông ta cũng thích xem một  

số sách kỳ văn dị chí, mười thảm họa của Ai Cập là một đoạn chuyện xưa trong kinh thánh.  

Nghe nói Pha ra – ông của Ai Cập  

không nghe theo Moses và Jaren liên tiếp thỉnh cầu, để người Israel rời khỏi Ai Cập, vì thế thần giáng mười thảm họa xuống.  

Mười thảm họa theo thứ tự là máu loãng, ếch nhái bò khắp nơi, muỗi bay ngập trời, ruồi và thú hoang hoành hành, bệnh dịch gia súc, da thịt lở loét, mưa đá, nạn châu chấu, bầu trời tối đen, thảm họa con trưởng. Tai họa sau khủng bố hơn tai họa trước, mỗi một thảm họa bắt đầu, xác chết đầy noi.  

Nhất là khó khăn cuối cùng, tất cả đứa con cả của Ai Cập đều tử vong, càng  

thảm thiết đến mức tận cùng.  

- Không sai. Mạc Phàm gật đầu. Hắn từng bái phỏng chú thuật vô song  

của Cổ Vu Nhất Tộc, mộ Cổ Vu Nhất Tộc có tên y tiên bất tử hắn, bọn họ còn tặng  

y hắn vài loại chú thuật, trong đó có một loại tên Thập Nan Chú. Hiệu quả không đáng sợ như trong truyền thuyết, tương đương với bản thập nan thu nhỏ.  

Dùng trên người một người, tiêu diệt một gia tộc vẫn có thể làm được. Nếu Vương gia dùng rượu lừa gạt cha, lại cho người đến nhà bắt người, kiếp trước Vương Kinh Phi còn bán nợ nần nhà hắn cho Lâm Khuynh Thiên kẻ thù lớn nhất  

của hắn, khiến hắn nhà tan cửa nát. Vương gia thích chơi ngầm như thế, thì chơi ngầm với ông ta, thù này sẽ dùng mười thảm họa tới trả, hưởng thụ thật tốt đi!  

Sao Mạc đại sư lại nhắc đến mười thảm họa?  

Vương Thiên Tước tò mò hỏi. Mười thảm họa trong truyền thuyết là  

thần trừng phạt người, chắc chắn Mạc Phàm không thể biết, sao bỗng nhiên nhắc tới?  

Mạc Phàm vận chuyển linh khí còn sót lại, trong lòng nhanh chóng niệm Thập Nan Chú, chú ngữ nhanh chóng hoàn thành.  

Hắn thổi một hơi vào lòng bàn tay, ấn chú cổ xưa mắt thường không thể nhận ra xuất hiện trong tay hắn, một chủ lực tang thương hoang vu xuất hiện.  

Cách đó không xa, sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi, ông ta là pháp sư Trúc Cơ kỳ, mẫn cảm với pháp thuật và chú thuật hơn người khác nhiều.  

Cảm nhận được khí tức chú thuật trong tay Mạc Phàm, ánh mắt ông ta nhìn Mạc  

Phàm lại kính sợ vài phần.  

Nhất định không thể trêu chọc vào thiếu niên này.  

Vương gia xong rồi, hơn nữa chắc chắn rất thảm.  

- Không có gì, ông đi đi!  

Mạc Phàm vỗ bả vai Vương Thiên Tước nói.  

Ấn chú tiến từ trong tay hắn vào cơ thể Vương Thiên Tước thần không biết quỷ không hay.  

—Mạc đại sư, cậu muốn thả ông ta rời đi sao?  

Đường Long muốn nói lại thôi.  

Mạc Phàm từng nói muốn tiêu diệt Vương gia, cơ hội tốt như vậy, lại thả  

Vương Thiên Tước rời đi?  

Chuẩn bị một căn phòng, nên rời đi thì đi đi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Dạ! Đường Long không dám làm trái, vội vàng đi chuẩn bị ghế lỗ, đám người cũng bắt đầu tản ra.  

Trong lòng Vương Thiên Tước vui vẻ, lúc Đường Long mở miệng ông ta còn có  

chút lo lắng, không ngờ Mạc Phàm vẫn để ông ta rời đi.  

- Cảm ơn Mạc đại sư đại nhân đại lượng, vậy tôi đi trước, ngày khác tôi sẽ mang đứa con vô dụng của tôi đến cửa xin lỗi cậu.  

Mạc Phàm cười, khoát tay ý bảo Vương Thiên Tước rời đi.  

Vương Thiên Tước như được đại xá, vội vàng đi theo đám người ngồi thuyền rời  

đi.  

Nhóc con đúng là dễ lừa, nói mấy câu đã bị lừa gạt.  

May mà ông ta đủ thông minh, nếu không ông ta sẽ có kết cục như Lý Hưng.  

Ông ta ngồi trên thuyền đang mừng thầm vì sự thông minh của mình, bỗng nhiên một cơn gió to thổi tới, ông ta bị thổi bay vào trong hồ.  

Trước mắt toàn là màu đỏ, máu tanh xông vào mũi.  

Trong hồ nước là một vùng màu đỏ, còn cả tứ chi bị nổ tung của Tôn Vũ, cùng với gương mặt không cam lòng của Tôn Vũ trước khi chết xuất hiện xung quanh ông ta.  

Nơi này là nơi Tôn Vũ rơi xuống khi chết, còn chưa được người ta rửa sạch.  

Sắc mặt Vương Thiên Tước lập tức không còn chút huyết sắc.  

Thảm họa đầu tiên trong mười thảm họa: Tai họa máu loãng.