Thần Y Trọng Sinh

Chương 195




Lông mày Mạc Phàm hơi nhíu lại, sau đó khóe miệng nhếch lên.  

- Bà không gây khó dễ cho tôi, bà gây khó dễ cho tôi thế nào?  

Rõ ràng là tới xin thuốc, còn dùng giọng điệu uy hiếp, ha ha.  

- Người cấp bậc Nội Kình không làm gì được cậu, vậy Tiên Thiên Tông Sư thì sao?  

Lạc Anh lạnh lùng, nhỏ giọng nói.  

Tiên Thiên Tông Sư bà ta bảo Lạc Minh tìm đang trên đường tới, bà ta không tin Mạc Phàm còn nhỏ tuổi như thế, có thể lợi hại hơn Tiên Thiên Tông Sư.  

- Tiên Thiên Tông Sư?  

Mạc Phàm lộ ra chút bất ngờ, rất nhanh liền thoải mái.  

Với thực lực của Lạc Anh, tìm được Tiên Thiên Tông Sư không kỳ lạ.  

- Bà cứ để Tiên Thiên Tông Sư tới tìm đi, đúng lúc tôi muốn xem thực lực của Tiên Thiên Tông Sư thế nào.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Lạc Anh có kiêu ngạo của bà ta, y tiên bất tử hắn có kiêu ngạo của mình.  

Ngay cả Vạn Thiên Tuyệt đánh bại liên tục mười đại Tiên Thiên Tông Sư hắn cũng không coi ra gì, Tiên Thiên Tông Sư có thể hù dọa được hắn sao?  

- Mạc Phàm, cậu đừng quá càn rỡ.  

Lạc Anh nhíu mày, cắn răng nói.  

Mạc Phàm quá cuồng vọng, thực sự cho rằng mình là Tiên Thiên Tông Sư sao, thực sự cho rằng bà ta không tìm được Tiên Thiên Tông Sư?  

- Càn rỡ?  

Mạc Phàm cười, hắn đã thu liễm nhiều rồi.  

Kiếp trước, khi hắn ở Tu Chân giới, có chưởng môn tà phái vì tăng tu vi, thành lập Nhân Đồ Đại Trận trăm dặm, muốn để hắn giúp đỡ dùng trăm vạn sinh hồn luyện chế một Huyết Hồn Đan, loại chuyện làm trái với trời thế này, hắn liền từ chối.  

Tà phái này liền bắt sư nương hắn áp chế, còn mời một cao thủ Đại Thừa kỳ tọa trấn.  

Hắn nhận được tin tức, không chút do dự dùng nhân tình tích lũy nhiều năm, lập tức mời được 99 cao thủ Đại Thừa kỳ, diệt tà phái kia.  

Lúc ấy chuyện này trở thành đoạn truyền thuyết, hắn cũng trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ không thể trêu chọc.  

Bây giờ có người nói hắn càn rỡ sao?  

Hắn đi tới trước người Lạc Anh, khóe miệng nhếch lên, sán sát vào lỗ tai của Lạc Anh, mùi nước hoa nhàn nhạt lập tức xông vào mũi.  

- Nếu muốn đối địch, nhất định phải chịu được lửa giận này, bà có thể tìm Tiên Thiên Tông Sư tới thử xem, nhưng phải nhớ phòng cháy, ngoài ra thuốc này tôi đã cho bà, bà không cần, bây giờ bà lại tìm tôi đòi, nếu là bà, bà sẽ cho dễ dàng không?  

Nói không nhiều lắm, giọng nói cũng không lớn, nhưng mỗi câu đều nhắm thẳng vào tim.  

Vẻ mặt Lạc Anh chấn động, giống như bị sét đánh, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.  

Từ nhỏ bà ta đã ngồi xe quân đội, ngồi máy bay quân dụng, đi qua đại hội trường nhân dân thủ đô, từng tham dự quốc yến, tự đánh giá từ nhỏ đến lớn không sợ người nào.  

Nhưng lúc này một đứa bé 16 tuổi, lại khiến bà ta có cảm giác vô cùng khủng bố.  

Người như Mạc Phàm, bà ta từng thấy không ít, nhưng không ai trẻ tuổi như Mạc Phàm.  

Chỉ trong phút chốc, bộ ngực cao ngất của bà ta hạ xuống, trái tim tám trâu kéo cũng không quay lại, sụp đổ trong chớp mắt.  

- Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới bằng lòng cho tôi?  

- Thực ra bà không cần cầu xin tôi, loại thuốc này của tôi, vài ngày nữa sẽ bắt đầu phổ biến rộng rãi, đến lúc đó bà sẽ có.  

Mạc Phàm cười nói, không dán sát vào tai Lạc Anh nữa.  

- Bây giờ tôi muốn.  

Lạc Anh cắn răng nói.  

Đợi một ngày, con trai bà ta sẽ nguy hiểm hơn, bà ta cũng đau đớn thêm.  

Mạc Phàm nhìn Lạc Anh một cái, khẽ nhíu mày, ngay sau đó giãn ra, trong mắt lóe lên khác thường.  

- Bây giờ muốn thuốc cũng được, phải lấy một thứ trân quý nhất trên người bà tới đổi.  

- Thứ gì?  

Vẻ mặt Lạc Anh khẽ đổi, thấy Mạc Phàm nhìn chằm chằm bà ta, cảnh giác hỏi.  

Mạc Phàm không cần điều kiện khác trả thù bà ta, lại muốn bà ta đổi thứ quý giá nhất trên người mình.  

Bà ta nghĩ đến đầu tiên là sắc của bà ta.  

Luận về diện mạo tư sắc dáng người, bà ta tự đánh giá không thể bằng Lưu Nguyệt Như bên cạnh Mạc Phàm.  

Với tuổi này của Mạc Phàm, là thời điểm tò mò về người khác phái.  

Nhất là một mỹ phụ như bà ta, Mạc Phàm sẽ không có một chút sức chống cự.  

- Bây giờ tôi không thể nói cho bà, không phải như bà suy nghĩ là được.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Cậu…  

Lông mày Lạc Anh nhíu lại, trong mắt lập tức xuất hiện lửa giận.  

- Thuốc vẫn còn, bà suy nghĩ thật kỹ, chỉ đợi vài ngày thôi.  

Mạc Phàm xác nhận với Lạc Anh.  

- Tôi muốn!  

Lạc Anh cắn răng, hung dữ trừng Mạc Phàm nói.  

Trong lòng vừa tức lại hối hận, sớm biết như thế, vừa rồi hà tất gây khó dễ cho Mạc Phàm?  

Đã có sẵn không cần, giờ phải cầu xin Mạc Phàm mới được.  

Thân là con gái của tướng quân khai quốc, cao quý như bà ta, lần đầu tiên cảm thấy mình thấp hèn như vậy.  

- Vậy tốt nhất bà đừng quịt nợ.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

- Yên tâm, chỉ cần thuốc của cậu dùng được, cho dù cậu muốn gì, Lạc Anh tôi đều cho cậu.  

Lạc Anh trầm giọng nói, trong giọng nói tràn đầy lửa giận.  

Mạc Phàm cũng không thèm để ý, nói với liên trưởng Tôn:  

- Ông đưa Lưu phu nhân trở về, thuận tiện mang theo một lọ thuốc.  

- Được, Mạc tiên sinh.  

Liên trưởng Tôn gật đầu:  

- Lưu phu nhân, mời đi bên này.  

Lưu Nguyệt Như khẽ nhếch miệng, muốn nói với Mạc Phàm gì đó, muốn nói lại thôi, rời đi với liên trưởng Tôn.  

Mạc Phàm hàn huyên với Hạc lão, Thường Ngộ Xuân vài câu, liền cáo từ, phía sau có hai sĩ binh hộ tống.  

Đã phát xong 9 lọ thuốc, hiệu quả không khác hắn nghĩ, hắn không cần phải ở chỗ này nữa.  

Hắn mới ra khỏi khu cách ly còn chưa đi xa, phía sau truyền đến giọng nói.  

- Bác sĩ Mạc, xin đợi một chút.  

Mạc Phàm dừng bước, quay đầu lại nhìn, nhìn Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài đang chạy đến.  

- Bác sĩ Mạc đi nhanh quá, vừa quay đầu lại đã không thấy người rồi.  

Lữ Hữu Tài có kiểu tóc rất kỳ lạ, cười nịnh nọt nói.  

- Hai người tìm tôi có việc gì?  

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.  

- Là thế này, chúng tôi muốn làm giao dịch với bác sĩ Mạc, không biết bác sĩ Mạc có hứng thú không?  

Lữ Hữu Tài cười nói.  

Bất luận là giọng điệu hay thái độ với Mạc Phàm, đều không hề giống với lúc trước.  

Lúc trước bọn họ không tin Mạc Phàm có thể chữa khỏi bệnh truyền nhiễm, nhưng hiện giờ thuốc của Mạc Phàm còn có tác dụng hơn cả vắc xin phòng bệnh.  

Thái độ của hai người lập tức thay đổi.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, lắc đầu, trực tiếp nói:  

- Không có hứng thú!  

Sở dĩ hắn cho Lạc Anh thuốc, còn không làm Lạc Anh khó xử lắm.  

Chủ yếu là vì trên người Lạc Anh có thứ mà hắn cần tìm, thứ này trợ giúp tu hành sau này của hắn.  

Còn hai người kia, hắn chỉ có thể ha ha.  

- Hửm?  

Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài lập tức âm u.  

Giống như bọn họ cao hứng phấn chấn tới nịnh nọt Mạc Phàm, lại bị Mạc Phàm tát mạnh một cái.  

- Bác sĩ Mạc, cậu có ý gì?  

Hoàng Đào Nhiên lạnh giọng hỏi.  

Ông ta chưa từng ăn nói khép nép giống như hôm nay, càng không mặt nóng dán vào mông lạnh như vậy, còn là mông lạnh của một tên nhóc con.  

- Tôi nói không có hứng thú, cần tôi lặp lại lần nữa không?  

Mạc Phàm hỏi ngược lại.  

- Cậu!  

Hoàng Đào Nhiên trừng mắt với Mạc Phàm, mắt như muốn phun ra lửa.  

Lữ Hữu Tài ở bên cạnh vội vàng kéo Hoàng Đào Nhiên.  

- Cho dù bác sĩ Mạc không có hứng thú, ít nhất cũng phải nghe điều kiện của chúng tôi, có lẽ bác sĩ Mạc sẽ lập tức có hứng thú, đừng quên, nếu không qua được cửa của tôi, cậu đừng có si tâm vọng tưởng tiêu thụ được số thuốc kia, chẳng lẽ bác sĩ Mạc không lo lắng về chuyện này?  

Lữ Hữu Tài cười âm hiểm nói.