Đám người Hạc Duyên Niên, Lưu Nguyệt Như nhíu mày.
Lữ Hữu Tài và Hoàng Đào Nhiên sửng sốt tại chỗ.
Mạc Phàm chỉ là đứa bé, lấy đâu ra tự tin, dám nói với Lạc Anh đang cầm súng như thế.
Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy đạn không bắn trúng cậu ta?
- Bác sĩ Mạc, sao cậu lại nói với Lạc phu nhân như thế, cậu không biết thân phận của Lạc phu nhân sao, còn không nhanh xin lỗi Lạc phu nhân.
Lữ Hữu Tài âm dương quái khí ra lệnh.
- Ông nên câm miệng rồi!
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Vừa mới nói xong, bỗng nhiên súng trong tay Lạc Anh di chuyển, chĩa về phía đầu Lữ Hữu Tài.
Không đợi mọi người phản ứng kịp, “Pằng” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Đạn bay qua da đầu Lữ Hữu Tài, bắn vào vách tường phía sau ông ta, để lại một lỗ thủng rất sâu.
Lữ Hữu Tài vốn để kiểu tóc phấn chấn tinh thần, giờ bị chia hai nửa ở giữa, trong giữa lộ ra da đầu đỏ bừng vì phỏng, hình tượng lập tức thay đổi, nhìn rất buồn cười.
- Còn không câm miệng, súng sẽ không bắn chệch như thế nữa đâu.
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Lữ Hữu Tài một cái, thu hồi Nhiếp Hồn Thuật, vẻ mặt không đổi nói.
Nếu như Lữ Hữu Tài lại miệng thối, hắn không ngai mượn tay Lạc Anh diệt trừ ông ta, một phát súng này coi như là cảnh cáo.
Lúc này trong phòng bệnh, ngoại trừ Tần Kiệt hôn mê bất tỉnh ra, tất cả đều ngây ngẩn.
Chuyện gì thế này, vì sao Mạc Phàm bảo Lữ Hữu Tài câm miệng, nổ súng lại là Lạc Anh.
Không phải hai người là kẻ địch sao?
Chẳng lẽ Mạc Phàm và Lạc Anh có quan hệ mập mờ?
Ngay cả đám Hạc Duyên Niên cũng hơi mơ hồ.
Quả thật Lữ Hữu Tài thiếu bị thu thập, nhưng nổ súng là Lạc Anh?
Mạc Phàm dùng pháp thuật gì, ra lệnh cho Lạc Anh bắn Lữ Hữu Tài?
Sắc mặt Lữ Hữu Tài tái mét, tuy chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng ông ta giống như mới ngâm trong nước ra, mồ hôi đầm đìa đầy người, quần áo đã dán sát vào, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Ông ta sờ soạng đầu, không để ý kiểu tóc như thế nào, xác định trên đầu không có thêm lỗ thủng, lúc này mới yên tâm.
Dù vậy cả người giống như chết đi một lần, mặt không chút thay đổi, vô cùng thành thật, không dám nói nhiều nửa chữ.
Cổ Hoàng Đào Nhiên cũng rụt lại, câm như hến.
Lúc trước liên trưởng Tôn nói Mạc Phàm mới là nguy hiểm nhất, ông ta còn chưa tin, cuối cùng lúc này ông ta cũng hiểu ý của liên trưởng Tôn.
Mạc Phàm này thật sự vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất luận thứ gì, may mà ông ta chưa từng trêu chọc tên nguy hiểm này bùng nổ.
Không chỉ bọn họ, Lạc Anh cũng vô cùng khiếp sợ.
Bà ta không muốn đi dạy dỗ Lữ Hữu Tài, nhưng vì sao không tự chủ được nhắm bắn Lữ Hữu Tài?
Cho dù bà ta muốn dạy dỗ Lữ Hữu Tài, cũng không nhất định chuẩn như thế, dán sát da đầu. - Chuyện này…
Bà ta nhìn súng trong tay, lại nhìn Mạc Phàm, mãi mà không nói nên lời.
Trong những người này, bà ta rõ thực lực của Mạc Phàm nhất, nhưng không ngờ Mạc Phàm khủng bố đến vậy, lặng yên không tiếng động khống chế bà ta bắn Lữ Hữu Tài.
Nếu bà ta nổ súng với Mạc Phàm sẽ có hậu quả gì, đạn sẽ xuyên qua huyệt Thái Dương bà ta đi?
- Xem như cậu lợi hại, tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng mời cậu rời đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, con tôi cũng không cần chữa trị.
Lạc Anh không cam lòng bỏ súng xuống, cắn răng nói.
Đám Hạc Duyên Niên lại thất thần, đường đường là đại tiểu thư Lạc gia, con dâu Tần gia, súng đều đã lấy ra, còn cúi đầu trước mặt Mạc Phàm.
- Lạc phu nhân, đừng kích động, rất có khả năng Tứ Tham Thang của bác sĩ Mạc có thể chữa khỏi bệnh truyền nhiễm của Tần thiếu.
Hạc Duyên Niên nói, lần này ông ta bắt đầu khuyên Lạc Anh đừng kích động.
Mạc Phàm chữa trị cho Tần Kiệt, ân oán giữa cậu ấy và Tần gia sẽ được hóa giải không ít.
- Cảm ơn ý tốt của Hạc lão, đợi cậu ta chữa được bệnh truyền nhiễm thì nói sau, trước đó tôi sẽ không để cậu ta đụng vào con tôi.
Lạc Anh kiên quyết nói, một ngàn một vạn lần không tin Mạc Phàm.
Bệnh dịch này mới bùng nổ chưa tới năm ngày, một tên nhóc như Mạc Phàm có thể chữa trị, đùa giỡn gì vậy?
Cho dù có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, cũng không có khả năng chữa trị được bệnh truyền nhiễm, Đông y căn bản không am hiểu chữa bệnh truyền nhiễm.
Theo ý bà ta, Mạc Phàm tới chữa trị cho con trai bà ta là giả, lấy con trai bà ta làm chuột bạch mới là thật.
Bà ta sẽ không để con trai mình làm chuột bạch cho người ta, nhất là Mạc Phàm.
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, mục đích hắn tới nơi này là muốn người ta thấy hiệu quả của Tứ Tham Thang, dùng ở trên người ai, hắn cũng không thèm để ý.
Lạc Anh không muốn dùng thuốc của hắn, hắn sẽ cầu xin bà ta dùng dược của mình sao?
- Lưu phu nhân, đi phát 9 lọ thuốc đi, tới trước được trước, tốt nhất là người bệnh giai đoạn sau.
Người bệnh giai đoạn sau có thể vì bệnh mà chết, cho bọn họ dùng trước chẳng khác nào cứu một mạng.
Những người không được cũng không có biện pháp, thủ tục xưởng thuốc Mạc gia còn chưa đầy đủ, không có biện pháp tiêu thụ hàng loạt.
- Được.
Lưu Nguyệt Như gật đầu, theo Mạc Phàm ra ngoài.
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân lắc đầu thở dài, cũng theo ra.
Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài thấy Mạc Phàm rời đi, sắc mặt mới dịu đi chút.
- Lạc phu nhân, bà quá sáng suốt, tên nhóc kia chỉ tới lấy Tần thiếu làm chuột bạch, thuốc kia có tác dụng mới lạ, nhưng mà bà yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ được mệnh của Tần thiếu.
Hoàng Đào Nhiên cười nịnh nọt nói.
Lạc Anh cau mày liếc Hoàng Đào Nhiên một cái, hỏi:
- Ông chắc chắn thuốc không có tác dụng?
Vừa rồi bà ta tức giận với Mạc Phàm, bây giờ có chút hối hận, nhỡ đâu thuốc kia có tác dụng, con trai bà ta sẽ được cứu rồi.
Đợi vắc xin ở bệnh viện, không chỉ vô cùng thống khổ, còn đợi rất lâu, căn bản chỉ còn đường chết.
- Lạc phu nhân, nếu thuốc của cậu ta có tác dụng, bà cứ cho tôi một phát súng.
Hoàng Đào Nhiên thề son sắt đảm bảo.
Cho dù thuốc của Mạc Phàm có tác dụng, cũng không có khả năng hiệu quả nhanh chóng như thuốc tây, không biết phải dùng mấy đợt chữa trị mới có hiệu quả, trong lúc đó đều có khả năng xảy ra bất cứ chuyện gì, tất nhiên ông ta dám cam đoan.
Ông ta mới nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô.
- Sống lại rồi, thật tốt, cảm ơn bác sĩ Mạc, thuốc của cậu thật sự có tác dụng.
Sắc mặt Lữ Hữu Tài và Hoàng Đào Nhiên thay đổi.
Lạc Anh hơi sững sờ, hung dữ liếc nhìn Hoàng Đào Nhiên, đi ra ngoài.
- Lát nữa sẽ tính sổ với ông.
Ba người ra ngoài, chỉ thấy trong phòng bệnh, rất nhiều người vây quanh trước giường bệnh, vô cùng kích động.
Hôm nay người bệnh này bị sốc bốn lần, bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch, vừa rồi thậm chí tim còn ngừng đập.
Tứ Tham Thang mới uống xuống, người bệnh này ra mồ hôi đầy người, sau đó khôi phục tim đập, nhiệt độ cao chậm rãi khôi phục như bình thường.
Cuối cùng người bệnh nôn mửa xong, tinh thần thoải mái hơn nhiều.
Không chỉ đám Hạc Duyên Niên vô cùng khiếp sợ, Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài cũng ngây người.
Nhất là Hoàng Đào Nhiên, ông ta là chuyên gia bệnh truyền nhiễm, rất hiểu quá trình phát bệnh và chữa bệnh truyền nhiễm.
Đây rõ ràng là quá trình sinh ra kháng nguyên trong cơ thể.
- Lạc phu nhân, đây nhất định là trùng hợp.
Hoàng Đào Nhiên cười nịnh nọt nói.
Người bệnh đầu tiên mới uống Tứ Tham Thang ổn định lại, phòng một người bệnh khác cũng kêu lên.
Sau đó người thứ ba…
Vừa mới bắt đầu Hoàng Đào Nhiên còn nói trùng hợp, ngoài ý muốn, đây là hiện tượng phương pháp chữa trị của ông ta có tác dụng.
Sau đó nhìn một chai thuốc Đông y không có gì lạ nuốt xuống, một người bệnh thoát khỏi nguy hiểm, ánh mắt Lạc Anh gần như muốn giết người, ông ta không dám nói nữa, vẻ mặt khó tin.
- Đây là thuốc Đông y gì, sao hiệu quả tốt như thế, không khoa học.
Mọi người đều biết, hiệu quả thuốc Tây nhanh hơn Đông y.
Ở bên cạnh, Lạc Anh không để ý đến hai người kia, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy phức tạp.
Vậy mà tên nhóc này thật sự nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, hơn nữa bà ta còn bỏ lỡ thuốc này.
Vừa rồi chỉ cần bà ta lấy một lọ, Tiểu Kiệt đã có thể khỏi hẳn.
Nhưng vừa rồi bà ta từ chối Mạc Phàm, bây giờ đi tìm Mạc Phàm lấy một lọ sao?
Thân là đại tiểu thư Lạc gia, con dâu Tần gia, bà ta có kiêu ngạo của bà ta.
Chỉ trong phút chốc, bà ta nhìn thoáng qua Tiểu Kiệt đau đớn trong phòng bệnh, quyết tâm trong lòng, đi tới chỗ Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cho tôi một lọ thuốc, sau này Lạc Anh tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu.
Lạc Anh nâng cao cằm, gần như ra lệnh.