Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân sửng sốt, Hoàng Đào Nhiên gần như sắp bị tức điên, còn chưa xong sao?
- Một điểm cuối cùng, là ông không chỉ thích khoác loác bịa đặt, còn rất thích tự mình đa tình, tôi có nói tôi tới tham gia tổ nghiên cứu phát triển của ông sao, tôi nắm chắc 100% lập tức loại trừ được bệnh dịch, cần ở chỗ ông một tháng à? Nói đùa.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Hắn vừa tiến đến, Hoàng Đào Nhiên này liền cho rằng hắn muốn gia nhập nhóm nghiên cứu phát triển, tới mạ vàng.
Có lẽ cơ hội này đối với những người khác, giống như trời ban.
Nhưng hắn đường đường là y tiên bất tử cần cơ hội như vậy à?
Y tiên bất tử hắn chữa trị một loại bệnh thông thường, cần nghiên cứu thảo luận với một đám kiến hôi sao?
Vừa già lại xấu, còn là đàn ông, đã vậy còn tự mình đa tình.
Tự mình đa tình còn chưa tính, còn đánh chủ ý xấu xa với Lưu Nguyệt Như, không biết sống chết.
Hắn vừa mới nói ra những lời này.
“Phốc!” một ngụm máu phun từ trong miệng Hoàng Đào Nhiên ra.
Trong phòng nghiên cứu phát triển vô cùng bình tĩnh.
Mọi người không phải ngây ra như phỗng nhìn Hoàng Đào Nhiên, thì nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Mạc Phàm không lớn tuổi lắm, vậy mà nói mấy câu khiến chuyên gia Hoàng tức thổ huyết.
- Chuyện này…
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân sửng sốt, hai người vốn không có hảo cảm gì với Hoàng Đào Nhiên, ỷ vào từng tham gia nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, liền khoa chân múa tay, căn bản không để bác sĩ thành danh đã lâu như bọn họ vào mắt, nhất là Đông y.
Vừa rồi Hoàng Đào Nhiên mượn danh nghĩ nghiên cứu phát triển đánh chủ ý với Lưu Nguyệt Như, chuyện này càng quá phận, nhìn thấy Hoàng Đào Nhiên thổ huyết, không hiểu sao hai người lại hết giận.
Nhưng hai người hết giận, đồng thời lắc đầu nhìn Mạc Phàm, tên nhóc này thật đáng sợ, thật sự không thể trêu chọc.
May mà bị tức thành như vậy không phải hai lão già bọn họ, nếu không hai người họ tức thành như vậy đã mất mạng xong đời.
Lông mày như lông chim của Lưu Nguyệt Như nhướn lên, đánh giá Mạc Phàm.
Miệng lưỡi Mạc Phàm quá lợi hại, nếu dùng trên người phụ nữ, chắc chắn không thể tưởng tượng được…
Vẻ mặt Lữ Hữu Tài ngẩn ra, một lát sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng lấy khăn tay ra đi đến bên cạnh Hoàng Đào Nhiên.
- Chuyên gia Hoàng, ông không sao chứ?
- Cục trưởng Lữ, ông nói xem tôi có sao không?
Hoàng Đào Nhiên lai máu trên miệng, trừng mắt với Lữ Hữu Tài, tức giận nói.
Nếu không phải Lữ Hữu Tài mang tên ranh con này đến, sao ông ta lại như vậy?
Sắc mặt Lữ Hữu Tài trầm xuống, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Mạc Phàm.
- Bác sĩ Mạc, cậu có ý gì, tôi mang cậu tới là muốn để cậu gia nhập tổ nghiên cứu phát triển của chuyên gia Hoàng, cho cậu một con đường sống, cậu lại khiến chuyên gia Hoàng tức thành như vậy, còn không mau xin lỗi chuyên gia Hoàng?
- Xin lỗi sao?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.
- Ông muốn tôi gia nhập tổ nghiên cứu phát triển là giả, mượn chuyên gia chèn ép tôi mới là thật đi?
Hắn sống hơn 500 năm, chút tâm tư đó của Lữ Hữu Tài mà hắn không nhìn ra.
- Đúng thì thế nào, cậu thực sự nghĩ rằng mình thật sự nắm chắc 100% chữa khỏi bệnh truyền nhiễm à, cậu quá ngây thơ rồi, tôi chèn ép cậu cũng vì tốt cho cậu, tránh để cậu mắc sai lầm.
Lữ Hữu Tài nói rất đường hoàng, giống như thật sự vì tốt cho Mạc Phàm.
- Ông không phải tôi, sao ông biết tôi không được, ông quá coi trọng mắt mình rồi đó?
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Một con kiến mà thôi, dám nói y tiên bất tử hắn không được.
Con kiến nhìn trời, không biết mây thế nào.
- Mạc Phàm, cậu…
Lữ Hữu Tài tức giận chỉ vào Mạc Phàm, ngay cả xưng hô bác sĩ Mạc cũng đổi thành Mạc Phàm.
Bỗng nhiên ông ta chớp mắt, cười âm hiểm nói:
- Mạc Phàm, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không lập tức xin lỗi chuyên gia Hoàng và tôi, có tin xưởng dược nhà cậu vĩnh viễn không thông qua hay không?
Ông ta có quyền khống chế xưởng dược nhà Mạc Phàm trong tay, ông ta không tin mèo không ăn cá, tên ranh con Mạc Phàm này không cúi đầu.
Lông mày Lưu Nguyệt Như nhíu lại, trong những thủ tục này có một cái liên quan đến chuyện xưởng dược có thể tiêu thụ thuốc sản xuất không.
Nếu không có thủ tục này, bọn họ sản xuất nhiều Tứ Tham Thang như vậy, cũng không thể tiêu thụ, tiêu thụ là phạm pháp, cũng bị thu về và hủy giấy phép buôn bán.
Như vậy, đến lúc đó đã không dễ làm.
Nếu cái tên Tứ Tham Thang này truyền ra, xưởng dược lại không thể tiêu thụ thuốc sản xuất, chắc chắn tìm người hợp tác trên phạm vị lớn sẽ bị ép giá, bọn họ muốn thừa dịp bệnh dịch lần này mà vực dậy sẽ khó khăn.
- Cục trưởng Lữ, cậu làm như vậy không đúng rồi, cậu đây là lấy việc công trả thù riêng?
Hạc Duyên Niên đứng dậy, bất mãn nói.
- Tôi cũng là vì vắc xin phòng bệnh có thể nghiên cứu thuận lợi, vì cứu những người bệnh không bị lây bệnh, nếu bác sĩ Hạc cảm thấy tôi lấy việc công trả thù riêng tôi cũng nhận, vì bệnh truyền nhiễm, tôi chỉ có thể liều mạng.
Lữ Hữu Tài cười âm hiểm nói, trong mắt đều là đắc ý.
Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên tốt hơn nhiều, liếc mắt nhìn Lữ Hữu Tài đầy khen thưởng.
Nếu Mạc Phàm còn mở xưởng dược thì càng hay, với mũ danh này của ông ta cũng có không ít xưởng dược.
Mỗi một cái đều nổi tiếng ở Hoa Hạ, một câu của ông ta, những xưởng dược này còn không ngược xưởng dược nhà Mạc Phàm tan xương nát thịt?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang chớp lóe.
Nếu Lữ Hữu Tài đóng cái miệng đáng ghét của ông ta lại, Lữ Hữu Tài này vẫn có thể nhờ chuyện hắn loại trừ bệnh dịch mà nhận được cơ hội thăng chức.
Đây là chuyện hắn không tránh khỏi, dù sao Lữ Hữu Tài cũng là cục trưởng cục y tế.
Cho dù ông ta không làm gì, chỉ cần tình hình bệnh dịch không có xảy ra chuyện không khống chế được số lượng người chết quá lớn, dù ít dù nhiều đều tính là danh nghĩa của ông ta.
Chỉ là nếu Lữ Hữu Tài lấy chuyện xưởng dược nhà hắn áp chế.
Vậy ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện làm cục trưởng cục y tế nữa.
- Mặc kệ ông, chỉ cần ông không hối hận.
- Hửm?
Lữ Hữu Tài nhíu mày, vậy mà Mạc Phàm không cắn câu?
Ông ta nhớ rõ gần đây xương dược nhà Mạc Phàm xin phép tiêu thụ sản phẩm thuốc sản xuất, không có cái này xưởng thuốc Mạc gia chỉ có thể sản xuất bán thành phẩm, hay là sau khi sản xuất thành phẩm bán giá thấp cho những xưởng thuốc khác tiêu thụ.
Mạc Phàm không để ý đến sống chết của xưởng thuốc sao?
- Mạc Phàm, cậu cần phải suy nghĩ rõ ràng, đây là chuyện liên quan đến tương lai xưởng dược nhà cậu đó.
Lữ Hữu Tài cười mỉa nói.
- Tương lai xưởng dược nhà chúng tôi không cần ông quan tâm, ông vẫn nên quan tâm đến tương lai của mình thì hơn.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Tương lai của tôi có gì mà phải quan tâm?
Lữ Hữu Tài cười nói, nhưng trong lòng có dự cảm không tốt.
Tên nhóc này muốn làm gì, không phải bảo Tần gia ra tay đấy chứ?
Ông ta tới thành phố Đông Hải không lâu, nhưng biết một chút chuyện.
Lúc trước cục trưởng cục công an muốn động vào Đường Long, đã bị một câu của Tần gia đày đến đồn công an nhỏ.
- Đây là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi.
Mạc Phàm nói xong không để ý đến Lữ Hữu Tài nữa, dời mắt nhìn Hạc Duyên Niên.
- Hạc lão, có phải Tần Kiệt ở trong này, còn bị bệnh truyền nhiễm?
Có thể khiến Tần lão gia tử và Lạc Phi đều tới cửa cầu hắn, hai người ngoại trừ vì người bệnh bị lây nhiễm ra, chắc chắn còn có người nhà bọn họ.
Nói vậy có khả năng nhất là Tần Kiệt bị hắn đánh, vô cùng xui xẻo lây nhiễm bệnh dịch.
- Không sai, tôi mang cậu đi, bên này.
Hạc Duyên Niên gật đầu nói, xoay người dẫn đường cho Mạc Phàm, Thường Ngộ Xuân cũng đi theo bên cạnh.
Mạc Phàm mang theo Lưu Nguyệt Như muốn rời đi, một giọng nói chói tai truyền từ sau đến.
- Cậu nghĩ cậu là ai, người bệnh ở đây cậu muốn nhìn thì nhìn à, đã hỏi qua tôi chưa?