Giọng nói lạnh như băng vừa vang lên, không ít người không biết vì nhiệt độ quá thấp hay là sợ hãi, cơ thể không tự chủ được run rẩy.
Không chỉ như vậy, bên trong một căn tửu lâu cạnh Dược Vương Các, không ít tửu khách mới để chén rượu sát miệng, tay bị dính vào cái chén, rượu trong chén rượu đều biến thành băng, không để lại một giọt nào.
- Đó, đó là Nghịch Thủy Hàn sao?
- Ngoại trừ cậu ta ra, còn người nào có lực hàn băng cường đại như vậy, còn dám phóng thích không kiêng nể gì ở trong thành?
- Đừng nói nữa, nhanh đi thôi.
Một người trong đó đặt chén xuống, thận trọng nói.
Nghịch Thủy Hàn mới 25 tuổi đã thành chủ một thành, ngoại trừ có thực lực không thể coi thường ra, phong cách làm việc cũng khiến người ta sợ ba phần.
Phía trước thành chủ phủ của Nghịch Thủy Hàn, có hai đội băng điêu đứng ở cửa.
Những băng điêu này không phải là băng điêu chân chính, mà là một số người cãi lệnh và kẻ địch của Nghịch Thủy Hàn bị đóng băng mà thành.
Bên trong những băng điêu này, có một số người dựa vào thực lực không kém, còn chưa chết đi, nhưng còn sống còn thống khổ hơn chết.
Bọn họ không chỉ nửa bước khó đi trong băng điêu, còn gặp phải sợ hãi linh khí hao hết mà chết, không ít người không chịu được đến cuối cùng đã tự sát.
Cho nên ở Thiên Long Thành, Nghịch Thủy Hàn là cơn ác mộng của không ít người, ít có người dám tới gần.
Không lâu sau, trong tửu lâu vắng tanh.
…
Bên trong Dược Vương Các, Mạnh Vô Kỳ và gia đinh Long gia cách Nghịch Thủy Hàn không xa, không ngừng run rẩy trên người đầy sương lạnh.
Hai bọn họ đều có tu vi, nhưng ở trước mặt Nghịch Thủy Hàn, linh khí của bọn họ không thể ngăn cản hàn khí của Nghịch Thủy Hàn.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh lửa, trên người Mạnh Vô Kỳ và gia đinh Long gia xuất hiện màn hào quang màu đỏ, lúc này hai người mới khôi phục như thường.
- Hai người đi xuống đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hai người này không đi, sẽ bị đông lạnh thành băng điêu thật.
- Dạ, công tử.
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, vẫn rời đi với gia đinh của Long gia.
Mạc Phàm thấy hai người rời đi, ánh mắt nhìn về phía Nghịch Thủy Hàn.
Nghịch Thủy Hàn nhìn không hơn hắn nhiều tuổi, nhưng cơ thể còn cao hơn hắn một chút, dáng vẻ cũng tương đối anh tuấn, quần áo hoa lệ càng khiến anh ta có thêm vài phần quý tộc.
Nhưng mái tóc màu trắng, cùng với màu da trắng bệch, còn có biểu cảm cách người ta xa vạn dặm, khiến người ta có cảm giác rất nguy hiểm và không dễ ở chung.
- Ngươi là cứu binh của Dược Vương sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nghịch Thủy Hàn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, bất luận và trên mặt hay trong mắt đều không có chút dao động, anh ta không trả lời Mạc Phàm, mấy chữ lạnh lùng truyền từ miệng anh ta ra.
- Là ngươi muốn giết Tôn tiên sinh sao?
- Xem như là vậy.
Mạc Phàm không thèm để ý, nói.
Tôn Vô Tật, nếu y thuật của Tôn Vô Tật đủ cao, nói không chừng sẽ không chết được, tuy loại khả năng này bằng không.
- Ngươi không thể giết ông ấy, ngươi lạy ông ta ba cái, sau đó cút khỏi Dược Vương Các, ta có thể không giết ngươi.
Hai tay Nghịch Thủy Hàn vươn ra, hai thanh trường kiếm có hình dạng kỳ lạ xuất hiện trong tay anh ta.
Giọng điệu không thể không nghe, khiến không khí xung quanh lại lạnh thêm vài phần.
Phía sau Nghịch Thủy Hàn, Tôn Vô Tật cười đắc ý.
Thiên đường có đường Mạc Phàm không đi, địa ngục không cửa Mạc Phàm cứ muốn xông vào, đúng là không biết sống chết.
Nếu Mạc Phàm một vừa hai phải, sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ.
- Tiểu tử, bây giờ quỳ xuống còn kịp?Tôn Vô Tật nhìn Mạc Phàm cười nói.
- Quỳ sao?
- Hôm nay ngươi nhất định phải uống độc dược ta phối, ai tới cũng vô dụng.
Mạc Phàm lắc đầu cười nói.
Tươi cười trên mặt Tôn Vô Tật cứng đờ, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
- Thủy Hàn, tiểu tử này không chịu quỳ, ngươi xem rồi làm đi.
Ông ta định đợi Mạc Phàm quỳ xuống, rồi bảo Nghịch Thủy Hàn giết Mạc Phàm, như vậy Mạc Phàm có thể sống lâu thêm một lát.
Nếu Mạc Phàm không quỳ, vậy thì giết luôn.
Nghịch Thủy Hàn nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.
- Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, nhưng ta có thể giết ngươi.
Hai tay anh ta cầm kiếm, chậm rãi đi về phía Mạc Phàm.
Đến chỗ nào, khối băng như dây đi theo Nghịch Thủy Hàn tới chỗ Mạc Phàm.
- Giết ta, nơi này quá nhỏ, hơn nữa nếu bị hủy đi thì các ngươi còn phải xây lại, quá phiền phức, nếu muốn giết ta thì ra ngoài đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nói xong thân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái liền biến mất trong Dược Vương Các.
Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã tới trên đỉnh cách Dược Vương Các không xa.
Nghịch Thủy Hàn nhíu mày rồi ra khỏi Dược Vương Các, Tôn Vô Tật cũng đi theo sau, đứng ở nơi cách Mạc Phàm không xa.
- Tiểu tử, ngươi muốn giở trò gì?
Tôn Vô Tật thấy Mạc Phàm không sợ hãi, cau mày nói.
Nghịch Thủy Hàn đến đây, Mạc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ Mạc Phàm ngoại trừ y thuật cao, thực lực cũng không kém?
Mạc Phàm không để ý tới Tôn Vô Tật, ánh mắt nhìn về phía Nghịch Thủy Hàn.
- Nghịch Thủy Hàn, người đứng thứ 9 trong hải tuyển của Thần Nông Tông sao?
Thứ hạng của hắn đã tới 11, cho nên hắn có xem người trong top 10.
Người thứ 9 trong đó tên là Nghịch Thủy Hàn, hơn nữa phía sau tên người này viết địa chỉ là Ma Long Tinh.
Hắn vốn tưởng rằng Nghịch Thủy Hàn ở thành khác, không ngờ anh ta ở ngay Thiên Long Thành, còn là thành chủ của Thiên Long Thành.
- Ngươi nói nhiều thật, có phải hay không đều không liên quan tới một người chết như ngươi.
Nghịch Thủy Hàn lạnh lùng nói.
Anh ta nói xong thì nhoáng lên một cái tới trước người Mạc Phàm, hai thanh trường kiếm trong tay không do dự chém về phía Mạc Phàm.
Những hàn băng như dây giống độc xà xông tới chỗ Mạc Phàm theo.
Mạc Phàm cười nhạt, trường kiếm và hàn băng tới trên người hắn, giống như xuyên qua cái bóng.
Chỉ trong chớp mắt cái bóng này đã bị đâm nát, cách đó không xa, Mạc Phàm hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện.
- Đương nhiên là có quan hệ, nếu ngươi không phải Nghịch Thủy Hàn, ta sẽ không do dự giết ngươi, nếu ngươi là Nghịch Thủy Hàn kia, ngươi có thể sống lâu thêm một lát, bởi vì ta muốn khiêu chiến với người đứng thứ 9.
Hắn vốn chuẩn bị đi khiêu chiến người thứ nhất luôn, nhưng nếu gặp Nghịch Thủy Hàn đứng thứ 9 ở đây, Nghịch Thủy Hàn lại muốn giết hắn, vậy lấy thứ 9 rồi nói sau.
Lấy vị trí thứ 9 trước, cho dù Thiên Cơ Các để lộ tin của hắn ra ngoài, hắn chỉ cần tìm một chỗ trốn tới khi hải tuyển kết thúc là được, không cần mạo hiểm đi khiêu chiến những người khác.
- Khiêu chiến ta?
Nghịch Thủy Hàn nhíu mày, anh ta quay đầu liếc Mạc Phàm một cái, không ra tay với Mạc Phàm nữa.
Mạc Phàm không trả lời, mà nhìn về phía cách đó không xa, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử mặc hoàng y ở trên đỉnh, lấy lệnh bài tư cách tham gia hải tuyển ra.
- Ngươi là người của Thiên Cơ Các đúng không, ta là Mạc Phàm đứng thứ 11 trong hải tuyển, muốn khiêu chiến Nghịch Thủy Hàn đứng thứ 9, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Cách đó không xa, sắc mặt nam tử mặc hoàng y thay đổi.
Bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, còn có Tôn Vô Tật và Nghịch Thủy Hàn.
- Cậu ta là?
- Mạc Phàm?