Đồng Hổ đâm sáu đao, Mạnh Vô Tình đau đớn chết đi sống lại, lúc này Mạc Phàm mới ngăn lại.
- Đủ rồi đó.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Dạ, Mạc công tử.
Đồng Hổ liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy cảm kích, không ra tay lần nữa.
Mạc Phàm khiến bọn họ đánh cược thắng trong săn bắn, đã thắng được tôn trọng của ông ta.
Ông ta có thể khiến nhất mạch Mạnh gia của Mạnh Bất Đồng nếm đau khổ cũng nhờ Mạc Phàm, nên ông ta vô cùng tin tưởng Mạc Phàm.
Đồng Hổ dừng lại không lâu, trong mắt Mạnh Vô Tình mặt không còn huyết sắc lóe sáng hung quang chậm rãi đứng dậy.
- Mạc Phàm, ngươi giải Sinh Tử Phù cho ta, ta lấy thanh danh của Mạnh gia đảm bảo Mạnh gia sẽ không so đo chuyện Mạnh Thường Lệnh với ngươi.
Tuy vừa rồi anh ta đã đồng ý, nhưng anh ta đường đường là thiếu gia Mạnh gia không muốn đến Ma Long Tinh, càng không muốn mang theo Sinh Tử Phù tới Ma Long Tinh.
Có Sinh Tử Phù ở đây, những người này đều có thể lấy anh ta ra trút giận.
Ngay cả Mạnh gia bọn họ chỉ có một người giải được Sinh Tử Phù mà Mạc Phàm cũng biết, tuy khả năng không lớn, nhưng quả thật có thể giải được Sinh Tử Phù.
- Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể để ngươi được cung phụng như Hóa Thần kỳ ở Mạnh gia ta, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông, còn để lộ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú trước mặt Mộ Dung Yến, một khi thành Hóa Thần kỳ được cung phụng ở Mạnh gia ta, chắc chắn Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ không so đo chuyện này với ngươi.
Mạnh Vô Tình nói tiếp.
- Ta biết người như ngươi không thích bị trói buộc, ta không cần ngươi làm quá nhiều chuyện, chỉ cần sau khi giải trừ Sinh Tử Phù trên người ta xong, giết chết đám người này là được, với tu vi của ngươi đối phó bọn họ, hẳn là không tốn nhiều sức.
Đồng Hổ là một quân trưởng nho nhỏ, người hầu của Mạnh gia, còn không được ban thưởng họ, vậy mà dám đối xử với anh ta như vậy, không giết bọn họ khó mà bình phục mối hận trong lòng anh ta.
Mạc Phàm cũng như vậy, chỉ cần Mạc Phàm giải trừ Sinh Tử Phù Luân Hồi trên người anh ta, đến Mạnh gia sẽ là lúc Mạc Phàm bị ngũ mã phân thây.
- Mạnh Vô Tình, ta đồng quy vu tận với ngươi trước.
ồ ổ ắ ồ ổ ố ềBên cạnh Đồng Hổ, một quân sĩ khác nhíu chặt mày, nắm chặt thanh đoản đao trong tay Đồng Hổ, muốn đâm về phía mi tâm mình.
Cha mẹ anh ta cũng chết dưới âm mưu của nhất mạch Mạnh Vô Tình.
Không đợi người này ra tay, đã được Mạnh Hữu Vi nắm chặt tay ngăn cản.
- Không tới lượt ngươi đồng quy vu tận.
Mạnh Hữu Vi đoạt lấy thanh đoản đao, nhìn về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.
- Thứ nhất, quả thật ta có thể giải trừ Sinh Tử Phù Luân Hồi, hiệu quả còn tốt hơn lão tổ nhà ngươi, không có bất luận di chứng gì.
Tuy hắn là người cuối cùng tiến vào Thần Nông Tông, cũng là người nghiên cứu Sinh Tử Phù Luân Hồi ngắn nhất.
Nhưng sau sư phụ hắn là người duy nhất y thuật nhập đạo, điểm này Mạnh Bất Đồng không thể so được với hắn.
- Vậy ý ngươi là ngươi đồng ý giải Sinh Tử Phù trên người ta sao?
Mạnh Vô Tình nhướn mày.
- Thứ hai, Mạnh gia các ngươi không bảo hộ được ta.
Mạc Phàm lắc đầu, nói tiếp.
Người yếu nhất hắn muốn giết là Long Ngạo Thiên thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông, lợi hại nhất là Võ Đế Quân Mạc Tà, Ngạo Nhật Sơn Tông chỉ có sư phụ hắn mới có thể ra mặt áp trụ.
Hắn gia nhập Mạnh gia, lúc Mạnh Bất Đồng biết hắn đắc tội Ngạo Nhật Sơn Tông, sẽ đề nghị đưa hắn cho Ngạo Nhật Sơn Tông.
Ở trước mặt Quân Mạc Tà, Mạnh gia lại càng không đáng nhắc tới.
- Ngươi!
Vẻ mặt Mạnh Vô Tình xanh mét, tức giận mà không dám phát tiết.
- Thứ ba, ta đã cầm Long Thi Thảo của Mạnh thành chủ, nhất mạch bọn họ sẽ do ta bảo vệ, ngươi có thể phái hai người trở về, nói cho phụ thân ngươi, cũng có thể nói cho lão tổ Mạnh gia ngươi nữa, đúng rồi, nói với bọn họ ta là Mạc Phàm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Sớm muộn gì Mạnh gia cũng biết tên của hắn, sớm muộn gì Mạnh Bất Đồng cũng biết, hiện giờ hắn sẽ nói cho bọn họ biết trước.
Sư đệ từ Hạ giới tới sẽ không lấy phương thức cũ trở về, bảo ông ta chuẩn bị thật kỹ.
- Tiểu tử, ngươi muốn tìm đường chết như vậy sao?
Mạnh Bạch Thường lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, vậy mà dám nói như vậy với lão tổ Mạnh gia, đúng là không biết sống chết.
Lão tổ Mạnh gia có thân phận gì, là đệ tử của chưởng môn Thần Nông Tông.
Không chỉ phụ trách tất cả tinh vực ở phía Nam của Thần Nông Tông, cũng là một cao thủ tuyệt thế, không ít đại tông phái thấy lão tổ của Mạnh gia đều phải khách sáo.
Đừng nói là tu sĩ thực lực Hóa Thần như bọn họ, cho dù là đại tu Hợp Thể cũng không dám nói vậy với lão tổ Mạnh gia.
- Cho nên ngươi chỉ là tôi tớ của Mạnh gia.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
- Được lắm, Mạc Phàm, ta xem một tu sĩ Hạ giới như ngươi có thể kiêu ngạo tới khi nào.
Bảo Kiếm Phong rèn luyện mà thành, hoàn cảnh ở Hạ giới gian khổ dễ dàng tôi luyện ra cường giả.
Nhưng cao thủ Hạ giới tới Tu Chân giới quật khỏi trong mười vạn không có nổi một người, Mạc Phàm vừa đến Tu Chân giới đã vọng tưởng sánh vai với lão tổ của Mạnh gia, ông ta muốn xem Mạc Phàm có thể đi bao xa.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Mạnh Bạch Thường nói, nói tiếp:
- Thứ tư, ngươi không mang theo người của ngươi tới Ma Long Tinh cùng ta cũng được, ta sẽ thả sinh tử tuyến của ngươi lên người một con kiến, nó sống được bao lâu, vậy phải xem tạo hóa của ngươi rồi.
- Mạc Phàm, ngươi đây là không muốn tha cho ta sao?
Mạnh VôTình nắm chặt tay, tức giận nói.
- Ngươi không có tác dụng gì với ta, giết ngươi và không giết chẳng khác gì nhau, ngươi chỉ cần đến Ma Long Tinh với ta một chuyến, tìm được thứ ta cần, ta sẽ tha cho ngươi, còn Sinh Tử Phù trên người ngươi có tìm được người giải hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Mạnh Vô Tình chỉ là một con kiến, đi hay không không có quá nhiều ý nghĩa với hắn.
Hắn vốn không cần dẫn theo đám Mạnh Vô Tình tới Ma Long Tinh, nhưng nếu hắn lấy Long Thi Thảo của Mạnh Hữu Vi rồi, lại cứu hai hậu duệ của nhất mạch Mạnh Hữu Vi, đơn giản là đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên, cứu luôn cả Mạnh Hữu Vi cũng được.
Hắn dẫn Mạnh Vô Tình đi, có thể cho Mạnh Hữu Vi không ít thời gian.
Mạnh Hữu Vi và Đồng Hổ đều là Nguyên Anh đỉnh phong, nếu Mạnh Hữu Vi và Đồng Hổ đột phá đến cảnh giới Hóa Thần trong khoảng thời gian này, tình cảnh sau này sẽ tốt hơn nhiều.
Dù sao Mạnh Hữu Vi ngoại trừ là người Mạnh gia ra, cũng là người của Quân Đình,
Một khi đến Hóa Thần kỳ, một chi của Mạnh Bất Đồng muốn ra tay, cũng phải suy nghĩ tới áp lực của Quân Đình.
Đôi mắt Mạnh Vô Tình đảo liên tục, sau đó nhìn về phía hai người bị Mạc Phàm làm bị thương lúc trước.
- Hai người quay về Mạnh gia, nói rõ mọi chuyện cho cha ta biết, ngoài ra nói rõ chuyện của tiểu tử này cho ông nội ta biết luôn.
Chuyện hôm nay đi đến bước này, toàn bộ đều do Mạc Phàm.
Anh ta không đi cùng Mạc Phàm, tuyệt đối không thể sống tới khi về Mạnh gia.
Mạc Phàm không muốn giết anh ta, xem ra chỉ muốn kéo dài thời gian cho Mạnh Hữu Vi, anh ta đi cùng Mạc Phàm cũng không sao.
Nhưng chuyện nơi này nhất định phải truyền về.
Chuyện nói cho lão tổ nhà bọn họ cha anh ta không thể làm được, nhưng ông nội anh ta thì có thể, bởi vì ông nội anh ta cũng là đệ tử của Thần Nông Tông, còn phụ trách lựa chọn người trong hải tuyển lần này.
- Những người khác đi theo ta đến Ma Long Tinh, như vậy được rồi chứ, Mạc Phàm, Mạc công tử.
Mạnh Vô Tình kìm nén lửa giận hừng hực, trầm giọng nói.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, hắn cáo biệt Phương Văn Viễn và Mạnh Hữu Vi, dẫn theo Mạnh Vô Kỳ đợi ở cửa rời đi.