Chỉ trong phút chốc, Mạnh Hữu Vi cầm một chiếc hộp ngọc do cổ ngọc tạo ra xuất hiện trong phòng.
Chiếc hộp này dài hai thước, do một khối ngọc thạch màu vàng điêu khắc mà thành, phù văn ở mặt ngoài đã mơ hồ không rõ theo thời gian, còn đứt đoạn.
Trong hộp là thứ gì đó hình rồng như ẩn như hiện.
Nhưng kỳ lạ chính là, chiếc hộp này không khóa, cái nắp và thân hộp nối với nhau, giống như một khối ngọc thạch hoàn chỉnh.
Nếu không phải có thể nhìn thấy đồ chứa bên trong và không gian, hắn thật sự hoài nghi đây chỉ là khối ngọc thạch, không phải một chiếc hộp.
- Thúc thúc, người muốn đưa thứ này sao?
Mạnh Vô Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy thứ này, vội vàng hỏi.
Anh ta từng thấy chiếc hộp này rồi, có lần anh ta vụng trộm chui vào mật khố, muốn mở chiếc hộp này ra, kết quả bị Mạnh Hữu Vi đánh một trận, đó là lần đầu tiên Mạnh Vô Kỳ bị đánh.
Trước đây anh ta phạm phải sai lầm gì đều không bị đánh.
Đây đủ để thấy tầm quan trọng của chiếc hộp này.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trên gương mặt bình tĩnh hiện lên vui mừng.
- Đây là?
- Đây là thứ mà tổ tiên ta để lại, cụ thể là gì ta cũng không biết, vẫn luôn đặt ở sâu trong mật khố, nói là nếu ngày sau cùng đường mới có thể lấy ra, có lẽ có thể dùng để đổi lấy một con đường sống, cho nên mong Mạc công tử nhận lấy thứ này, sau đó dẫn cả hai đứa theo với.
Vẻ mặt Mạnh Hữu Vi thành khẩn nói.
Cha mẹ Mạnh Vô Kỳ chết, thoát không khỏi liên quan tới nhất mạch của Mạnh Bất Đồng.
Mộ Dung Yến đoạt quyền trắng trợn như thế, phần lớn không thể thiếu nhất mạch của Mạnh Bất Đồng ngầm đồng ý.
Nếu không có Mạc Phàm xuất hiện, ông ta sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Nếu ông ta xảy ra chuyện, con gái ông ta và Mạnh Vô Kỳ không có một chút đường sống chống cự, đã tới lúc lấy thứ này ra rồi.
Mạc Phàm không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Mạnh Hữu Vi, đặt một tay lên trên hộp.
Tay hắn mới đặt lên trên hộp, Ma Văn lập tức quấn trên tay hắn.
Chỉ trong phút chốc, Ma Văn quấn lấy tay hắn như dây.
Hắn cũng không hoảng loạn, tay hơi chuyển động, âm thanh máy móc chuyển động vang lên trong hộp, mặt ngoài chiếc hộp, ngọc thạch hình phương khối di chuyển, hơi đẩy ra, lộ ra đồ bên trong hộp.
Trong hộp là một chiếc rễ cây hình rồng màu khô vàng trên thổ nhưỡng màu máu, từng tiếng như thần long khẽ ngâm truyền từ trên rễ cây này ra.
Nhìn thấy đồ trong hộp, trên mặt Mạc Phàm hiện lên vui mừng.
Thứ này không phải thứ khác, đúng là Long Thi Thảo nguyên liệu chính của Ngọc Thanh Đan.
Ở Tu Chân giới chỉ có một nơi có Long Thi Thảo, đó chính là Long Mộ Tinh mộ địa của Long Tộc, một số Long Tộc cường đại một khi cảm nhận được thọ nguyên sắp hết, đều tiến đến Long Mộ Tinh.
Dần dần hình thành một vùng rộng tinh vực mộ táng.
Bởi vì nơi này tụ tập lượng lớn long thi, long huyết, long châu và long hồn, lúc này mới sản sinh ra Long Thi Thảo.
Long Mộ Tinh không chỉ có Long Tộc trấn giữ, bên trong còn có một cái tuyệt địa, người đi tìm Long Thi Thảo ít ai còn sống rời đi, càng không nói tới người nắm giữ Long Thi Thảo.
Thứ trong tay Mạnh Hữu Vi đúng là Long Thi Thảo, nhưng có một chuyện có thể đảm bảo dược tính của Long Thi Thảo không tổn hại tới Long Huyết Thổ.
Có thứ này, tỷ lệ hắn luyện thành Ngọc Thanh Đan sẽ cao hơn nhiều.
Chỉ trong phút chốc, vẻ mặt Mạc Phàm khôi phục như thường.
- Thứ này vô cùng trân quý, ngươi chắc chắn muốn tặng cho ta sao, thành chủ đừng quên, trên người ta còn có Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú.
Long Thi Thảo có thể sử dụng để luyện chế ra nhiều loại đan dược cấp cao, có thể nói là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Mạnh Hữu Vi cầm thứ này đi tìm đại tu khác, cũng có khả năng đạt được sự che chở của đối phương, tốt hơn mạo hiểm với hắn.
- Quả thật trên người Mạc công tử có Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú, nhưng Mạc công tử là người có thể đấu lại Ngạo Nhật Sơn Tông và Mạnh Bất Đồng, về điểm này không tìm được người nào như vậy ở gần Liệt Hỏa Tinh, nếu thứ này có tác dụng với Mạc công tử, mong Mạc công tử dẫn cả hai đứa đi, bọn họ có thể trở thành bạn đi cùng với ngươi.
Mạnh Hữu Vi không do dự nói.
Ông ta lấy thứ này ra tìm bảo vệ, rất có khả năng đối phương sẽ đồng ý.
Nhưng chỉ cần một câu của nhất mạch Mạnh Bất Đồng, có ít người sẽ từ chối. Mạc Phàm thì khác, Mạc Phàm tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông muốn đấu với Long Ngạo Thiên thì không nói, lúc Mạc Phàm ở Tinh Hỏa Trấn, biết rõ Mạnh Vô Kỳ là người của Mạnh gia, vậy mà Mạnh Vô Kỳ lấy Mạnh Thường Lệnh ra cậu ta vẫn đối đầu tiếp, đủ để thấy Mạc Phàm không để Mạnh Bất Đồng vào mắt, tuy hiện giờ Mạc Phàm hơi yếu một chút, nhưng chỉ là tạm thời.
- Chuyện này…
Mạc Phàm nhíu mày nghĩ một lát.
Nếu bỏ lỡ Long Thi Thảo thì không còn, trong vòng một năm chưa chắc đã tìm được cái thứ hai, nhưng bảo hắn dẫn hai người đi cùng, còn có cô gái hắn chưa từng gặp bao giờ, thật sự hơi bất tiện.
Chỉ trong phút chốc lông mày hắn hơi giãn ra.
- Ta sẽ nhận lấy thứ này, Mạnh Vô Kỳ có thể trở thành bạn đi cùng với ta, theo ta tiến vào Thần Nông Tông, con gái ngươi thì ta sẽ đi tìm Nam Cung cô nương, để cô ấy tạm thời làm tỳ nữ của Nam Cung cô nương, tuy chỉ là bạn đi cùng và tỳ nữ, nhưng ta có thể đồng ý với ngươi, sau này địa vị của bọn họ sẽ cao hơn bất luận người nào ở Viêm Dương Thành, ngươi cảm thấy thế nào?
Trên người Nam Cung Thanh có Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn, lại là người Nam Cung gia, hiện giờ chiếm được truyền thừa của Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn, tiền đồ không thể đo lường.
Một người đắc đạo, gà chó bay lên trời, tất nhiên địa vị của tỳ nữ bên cạnh Nam Cung Thanh sẽ không kém.
Còn Mạnh Vô Kỳ, bạn kèm của y tiên bất tử hắn, kiếp trước có thể cùng ngồi cùng ăn với tông chủ tông môn một phương.
Nếu không phải Tiểu Vũ cần gấp Long Thi Thảo, hắn có thể nhận bạn kèm tùy tiện được sao.
- Bên phía Nam Cung cô nương?
Mạnh Hữu Vi nhíu mày, ấp úng nói.
Danh tiếng của Nam Cung gia cỡ nào, cho dù là một tỳ nữ cũng khiến người ta tranh sứt da đầu, tính cách của Nam Cung Thanh ôn nhu thiện lương, để con gái ông ta thành tỳ nữ của Nam Cung Thanh ông ta không có một chút ý kiến gì, nhưng không biết Mạc Phàm có thể giúp được không.
- Nếu Nam Cung cô nương đã có tỳ nữ, vậy ta sẽ dẫn con gái ngươi đi cùng.
Mạc Phàm nhìn ra được băn khoăn của Mạnh Hữu Vi, nói.
Hắn vừa nói xong, giọng nói của Nam Cung Ly vang lên trong phòng.
- Lúc chúng tôi rời đi, sẽ mang con gái ngươi đi theo, cô ấy có thể học Huyền Môn Thiên Thuật của Nam Cung gia chúng tôi hay không, vậy phải xem tạo hóa của cô ấy.
- Đa tạ Nam Cung tiền bối.
Trước mắt Mạnh Hữu Vi sáng lên, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ, ông ta bái lạy về phía phòng Nam Cung Ly.
Mấy năm nay, cuối cùng đại sự trong lòng ông ta đã được giải quyết rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không nói gì thêm.
Những chuyện này bị Nam Cung Ly nghe lén rất bình thường, chỉ là Nam Cung Ly hào phóng như vậy, phần lớn là đã nhìn ra tác dụng kỳ diệu của Đạo Tuyệt.
- Mạc công tử, ngươi hãy nhận lấy thứ này, sau này Vô Kỳ làm phiền Mạc công tử rồi.
Mạnh Hữu Vi đưa chiếc hộp về phía Mạc Phàm.
Ánh mắt Mạnh Vô Kỳ nhìn Mạc Phàm với vẻ phức tạp vài lần, sau đó khom người với Mạc Phàm theo Mạnh Hữu Vi.
Mạc Phàm đóng hộp ngọc cho vào trong nhẫn trữ vật, thở phào nhẹ nhõm.
Long Thi Thảo phiền phức nhất đã tới tay, thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều. Kế tiếp chỉ cần tìm được Hoa Vĩ Long, thì có thể yên tâm chuẩn bị chuyện hải tuyển rồi.