Nam Cung Ly, Phương Văn Viễn và Tiểu Thanh đều dừng bước lại, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Mạc Phàm và chú cháu Mạnh Hữu Vi.
- Mạc công tử còn vấn đề gì sao?
Mạnh Hữu Vi hỏi.
- Điều lệ của hải tuyển lần này như thế nào, thành chủ có thể nói rõ tường tận được không?
Mạc Phàm nói.
Cao thủ tham gia hải tuyển đều có thể biết được từ Thiên Cơ Lệnh, nhưng cụ thể thế nào mới chiến thắng hắn vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Đương nhiên đây cũng không phải là mục đích hắn giữ Mạnh Hữu Vi ở lại.
- Đây là sơ sót của ta.
Vẻ mặt Mạnh Hữu Vi đầy áy náy, lấy một ngọc giản ra đưa cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhận lấy ngọc giản, một chút thần thức được rót vào bên trong.
Một lát sau hắn mở to mắt, mỉm cười.
- Trái lại phương thức hải tuyển này đơn giản lại thô bạo.
Dựa theo lời trên ngọc giản, người dự thi nhất định phải ở thành trì có được Truyền Tống Trận và phân đà của Thiên Cơ Các. Một khi bắt đầu hải tuyển, không chỉ người dự thi ở thành trì gần đó có thể khiêu chiến với nhau, người dự thi cũng có thể đến tinh vực gần đó khiêu chiến, lúc khiêu chiến phải có thành viên của Thiên Cơ Các ở đó, người thắng có thể lấy được lệnh bài của đối phương, đồng thời lấy được số thứ tự của đối phương.
Như vậy nếu thực lực quá yếu, có khả năng còn không ra được thành trì của mình.
Mà cường giả thì từ thành trì của mình, trở thành cường giả ở tinh cầu của mình trước, sau đó lại khiêu chiến với cường giả ở tinh cầu gần đó.
Trái lại như vậy không cần đi rất xa, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Ngoài ra cũng tiết kiệm sức lực tới Thần Nông Tông.
Dù sao hải tuyển trong phạm vi rộng như vậy, ít nhất có trăm vạn người tham gia, tổ chức ở một nơi cố định, tiêu hao nhân lực và vật lực đều khó có thể tưởng tượng nổi.
Như vậy cuối cùng của hải tuyển, dựa vào số lượng lệnh bài đạt được và số thứ tự trên Thiên Cơ Bảng, top 10 trên Thiên Cơ Bảng sẽ tham gia trận chung kết. Mười người này có thể cùng tiến vào Thần Nông Tông, chỉ là địa vị khác nhau mà thôi, người đầu tiên có thể được tiếp kiến tông chủ của Thần Nông Tông, đại diện cho Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ trăm năm của tông môn, thậm chí có thể trở thành đệ tử của tông chủ, phúc lợi sẽ giảm dần theo số thứ tự, đứng thứ mười chỉ là đệ tử nội môn của Thần Nông Tông.
- Viêm Dương Thành có phân đà của Thiên Cơ Các hay không?
Mạc Phàm ghi nhớ những chuyện trong ngọc giản, trả ngọc giản cho Mạnh Hữu Vi hỏi.
- Trong thành thị gần Viêm Dương Thành, chỉ có Thiên Đô Thành mới có.
- Vậy à.
Mạc Phàm gật đầu.
Nếu Viêm Dương Thành không có, hắn phải đến Thiên Đô Thành rồi.
- Đây là tinh bàn, ngươi vừa tới Tu Chân giới hẳn là không có, bên trên không chỉ ghi lại tinh đồ ở Liệt Hỏa Tinh, tinh vực gần đây và Thần Nông Tông đều có, mười ngày sau sẽ bắt đầu hải tuyển, đến lúc đó sẽ có tác dụng với ngươi.
Mạnh Hữu Vi lấy một vòng tròn do ngọc thạch tạo ra, đưa về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng không từ chối, tinh bàn là thứ rất cần thiết khi ở Tu Chân giới, đến một nơi xa lạ, nếu không có tinh bàn rất dễ bị lạc.
- Mạc công tử chuẩn bị khi nào tới Thiên Đô Thành, nếu cần gì cứ việc mở miệng với ta.
Mạnh Hữu Vi hỏi.
Nếu Mạc Phàm có thể lấy được danh ngạch top 10, cũng có chỗ lợi rất lớn đối với Viêm Dương Thành.
- Ta không chuẩn bị đến Thiên Đô Thành, ta chuẩn bị đi tìm vài thứ trước, sau đó đi khiêu chiến với người đứng đầu trên Thiên Cơ Bảng.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Vì quy tắc như vậy, có khả năng phần lớn mọi người sẽ lựa chọn tiến dần từng tầng một, cuối cùng tới gần top 10.
Nhưng như vậy quá phiền phức, đợi thứ tự cố định gần xong ra tay cũng không muộn.
Thừa dịp còn thời gian, hắn có thể tìm mấy thứ không dễ đạt được ở Thần Nông Tông.
- Như vậy không được tốt lắm đâu?
Mạnh Hữu Vi nhíu mày, do dự một lát vẫn nói.
Mạc Phàm là đệ tử của cao nhân Thần Nông Tông hư hư thực thực, tu vi và thực lực không tệ, nhưng khiêu chiến người đằng đầu một cách tùy tiện, làm như vậy quá nguy hiểm.
Ngoài ra chắc chắn người khác đều đã nhìn chằm chằm tu sĩ top 10 hải tuyển, Mạc Phàm lại đi tìm một số nguyên liệu khác, hoàn toàn không biết gì về tình hình của đối thủ lại đi khiêu chiến đối thủ, khả năng thua rất cao.
Cho dù Mạc Phàm rất mạnh, nhưng không thể xem thường thiên tài ở Tu Chân giới.
- Thành chủ yên tâm đi, ta tự có chừng mực, khiêu chiến những người ở phía dưới không có ý nghĩa.
Mạc Phàm thấy vẻ mặt Mạnh Hữu Vi lo lắng, cười nhạt nói.
- Là ta suy nghĩ nhiều rồi, Mạc công tử còn chuyện gì nữa không?
Mạnh Hữu Vi nghĩ một lát, liền thoải mái hơn.
Tuy Mạc Phàm không nói rõ có cừu oán với Long Ngạo Thiên, nhưng hai người có cừu oán là chắc chắn.
Nếu Mạc Phàm không tiến vào top 10 hải tuyển, tao ương không chỉ có Viêm Dương Thành bọn họ, còn cả Mạc Phàm nữa.
Chính vì vậy, Mạc Phàm sẽ không lơ là.
- Còn một việc nữa, nếu ta đoán không sai, các ngươi hẳn là gia tộc nhánh của Mạnh gia với Mạnh Bất Đồng đệ tử có chữ lót là “Bất”, nhưng vì sao…
Mạc Phàm chỉ nói một nửa thì dừng lại.
- Mạc công tử, vì sao Mạnh gia chúng tôi lưu lạc tới mức bị gia tộc nô lệ của Ngạo Nhật Sơn Tông bắt nạt trên đầu đúng không?
Mạnh Hữu Vi cười chua xót nói.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Với danh vọng và thực lực của sư huynh Mạnh Bất Đồng hắn, không ai dám ra tay với Mạnh gia, đệ tử Mạnh gia muốn vào Thần Nông Tông, chỉ là chuyện một câu của Mạnh Bất Đồng.
Nhưng nhất mạch của Mạnh Hữu Vi lại không như vậy.
Hắn có mâu thuẫn với Mạnh Bất Đồng, lần này lại mượn Mạnh Hữu Vi giúp tiến vào Thần Nông Tông, nên hỏi rõ ràng thì hơn, đây mới là nguyên nhân hắn giữ Mạnh Bất Đồng ở lại.
- Chuyện này, quả thật chúng tôi cùng nhánh với Mạnh gia gia tộc của Mạnh Bất Đồng, tổ tiên của tôi là huynh đệ với Mạnh Bất Đồng, Mạnh Bất Đồng có thể đi vào Thần Nông Tông là vì tổ tiên ta tặng danh ngạch cho Mạnh Bất Đồng, nhưng Mạnh Bất Đồng không chỉ không mang ơn chúng tôi, thậm chí còn đuổi chúng tôi tới một nơi xa xôi như Liệt Hỏa Tinh.
Mạnh Hữu Vi lạnh lùng nói.
Lúc trước Mạnh Hữu Vi vô cùng lạnh nhạt, lúc nói tới đây, rõ ràng trong giọng nói tràn đầy lửa giận.
- Hả?
Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.
Lúc trước hắn từng điều tra về Mạnh Bất Đồng, nhưng không điều tra ra những chuyện này, chắc là lúc hắn tới Tu Chân giới, chi của Mạnh Hữu Vi đã bị sư huynh Mạnh Bất Đồng của hắn xóa sạch.
- Vậy ngươi nguyện ý để người một chi các ngươi tiến vào Thần Nông Tông không, nếu ngươi không muốn tiến vào Thần Nông Tông, ta có thể cầu xin giúp ngươi, cho người một chi các ngươi tiến vào Nam Cung gia, như vậy có thể giữ lại một số cốt nhục của chi ngươi.
Mạc Phàm nói.
Hắn có thể lấy được danh ngạch hải tuyển, không phải không có quan hệ với Mạnh Hữu Vi, tuy trước đó từng có khúc mắc với Mạnh Vô Kỳ, nhưng công lớn hơn tội, tất nhiên hắn sẽ không bạc đãi Mạnh Hữu Vi.
- Dưới trướng ta còn một nữ là Vô Tuyết, ca ca tẩu tử ta đã chết trận trên sa trường, để lại Vô Kỳ, không biết Mạc công tử có thể dẫn cả đi hay không.
Mạnh Hữu Vi giật mình, kích động nói.
Ông ta càng ngày càng cảm nhận được mối hận với nhất mạch của Mạnh Bất Đồng, ông ta không đi được, nếu có thể dẫn hai đứa bé này đi, ông ta không còn cầu gì nữa.
- Chuyện này sao?Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra chút do dự.
- Mạc công tử đợi ta một lát, ta đi lấy thứ này cho ngươi, đợi Mạc công tửnhìn thấy thứ này hãy quyết định cũng không muộn.
Mạnh Hữu Vi thấy Mạc Phàm lo lắng, thì cuống quít nói.
Nói xong Mạnh Hữu Vi biến mất khỏi phòng.