Thần Y Trọng Sinh

Chương 1460




Mạnh Hữu Vi nhìn thoáng qua Mộ Dung Yến sắc mặt xanh mét, ông ta hơi nhếch miệng.  

- Đại đô đốc, cần Mạc công tử giết những yêu thú này mới tính là thắng không?  

- Không cần, cậu ta thắng rồi.  

Mộ Dung Yến nghiến răng, phẫn nộ nói.  

Mạc Phàm có thể khiến những yêu thú này quỳ xuống, giết chúng nó chỉ là chuyện tốn chút thời gian, không hề gặp khó khăn, đã hoàn toàn không quan trọng nữa.  

- Vậy ngươi chịu thua chưa?  

- Mạnh Hữu Vi, ngươi tính kế rất sâu đó, ta thua.  

Mộ Dung Yến lạnh lùng nói.  

Ông ta vốn thắng chắc rồi, nhưng chỉ trong phút chốc, ông ta thua ngay cả giáp cũng không còn.  

Lúc này ông ta mới hiểu vì sao Mạnh Hữu Vi lại bình tĩnh như vậy, dám đánh cược lớn với ông ta, có lẽ ngay từ đầu Mạnh Hữu Vi đã nhìn ra được tiềm chất của Mạc Phàm.  

- Được, vậy các ngươi sẽ không quỵt nợ đấy chứ?  

Mạnh Hữu Vi liếc nhìn đám Vương Kiếm, nói tương đối có thâm ý.  

- Ta, chúng ta nguyện chịu thua.  

Trên mặt Vương Kiếm tràn đầy hối hận, nói.  

Sớm biết sẽ như vậy, ông ta nhất định sẽ không xen vào chuyện này.  

Như vậy không chỉ không thua bán linh khí, chỉ sợ sau này ông ta ở Viêm Dương Thành đều không có ngày lành.  

Những người khác thấy Vương Kiếm gật đầu, cũng nhao nhao gật đầu.  

Bọn họ đã lập khế ước, hiện giờ kết quả đã định, hậu quả đổi ý nghiêm trọng hơn giữ bán linh khí nhiều.  

- Tốt lắm.  

Mạnh Hữu Vi cười nhạt, dời mắt nhìn Mạc Phàm.  

- Mạc công tử, ngươi thắng rồi, làm phiền công tử đuổi những yêu thú này về sào huyệt của mình, nếu để quân sĩ đi vào, có lẽ sẽ tạo ra không ít tổn thương.  

Mạnh Hữu Vi đứng dậy, ôm quyền nói với Mạc Phàm.  

- Có thể.  

Mạc Phàm khẽ gật đầu, hắn dời mắt nhìn về phía những yêu thú đang quỳ trên đất, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.  

- Đều trở về cả đi!  

50 yêu thú kia như được đại xá, chật vật chạy về phía sào huyệt của mình, mấy yêu thú yếu hơn không cẩn thận bị những yêu thú mạnh giẫm dưới chân, chỉ trong chớp mắt đã biến thành đống thịt nát.  

Không lâu sau, tất cả yêu thú quay về sào huyệt của mình, nhà giam nhốt chúng ở bên trong, trong khu vực săn bắn khôi phục lại yên bình.  

Màn hào quang trên khu vực săn bắn sáng lên, sau đó biến mất.  

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, trong mắt sáng lên ngân quang, hắn đi từ khu vực săn bắn đến trên khán đài, đứng trước đám người.  

- Vậy bây giờ danh ngạch là của ta đúng không?  

Đám người này nói gì, tất nhiên hắn đều nghe thấy được.  

Chỉ là hắn không có hứng thú với những chuyện này, thay vì lăn qua lăn lại với đám Mạnh Hữu Vi, hắn chỉ muốn danh ngạch.  

- Đó là tất nhiên, bây giờ ta tuyên bố, danh ngạch của Viêm Dương Thành chúng tôi là…  

Mạnh Hữu Vi cao giọng nói.  

Ông ta còn chưa nói hết, đã bị Mộ Dung Yến xen ngang.  

- Đợi một chút, thành chủ, ta muốn nói ra suy nghĩ của mình.  

- Ừm, ngươi còn nghĩ tới danh ngạch tổng tuyển cử của Thần Nông Tông à, nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước ngươi từng nói nếu Mạc công tử giết được 50 yêu thú Nguyên Anh, danh ngạch sẽ là của cậu ta.  

Mạnh Hữu Vi nhíu mày hỏi.  

- Có văn khế ở đây, tất nhiên ta sẽ không chối cãi, dựa theo đánh cược, lát nữa ta sẽ giao bán linh khí của Mộ Dung gia ta, Mộ Dung gia ta cũng sẽ chuyển tới Chu Tước Trấn quét sạch Hỏa Ma, Chu Tước Trấn không bình định, Mộ Dung gia chúng tôi tuyệt đối không bàn về Viêm Dương Thành, nhưng danh ngạch tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, vẫn nên lo lắng thì hơn, thực lực của tiểu tử này đại diện cho Viêm Dương Thành chúng ta tham gia hải tuyển là đủ rồi, nhưng ngươi đừng quên, tiểu tử này từ Hạ giới tới, thân phận không rõ, dựa theo quy tắc mà Thần Nông Tông phát ra, tất phải là người có thân phận rõ ràng, để tránh bị gian tế lẻn vào, cho nên không thể đưa  

danh ngạch cho cậu ta.  

Mộ Dung Yến trầm giọng nói.  

Mạc Phàm khiến ông ta thua rối tinh rối mù, ngoài ra với thực lực của Mạc Phàm, cơ hội tiến vào Thần Nông Tông sẽ lớn hơn Mộ Dung Phi con trai ông ta nhiều.  

Lúc trước ông ta ngáng chân Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, Mộ Dung gia ông ta càng không có ngày lành, sao ông ta có thể để Mạc Phàm lấy đi dễ dàng?  

Mộ Dung Yến vừa nói những lời này, đám Vương Kiếm do dự, không nói giúp Vương Kiếm.  

Mộ Dung Yến đã không còn hi vọng, cho dù lấy được danh ngạch tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông cũng không có tác dụng gì.  

Chỉ sợ chỉ có người có tu vi như Mạc Phàm, mới có thể bộc lộ tài năng ở hải tuyển.  

- Nếu ta nhớ không nhầm, Mạc công tử là quân sĩ xuất ngũ đúng không?  

Mạnh Hữu Vi nhíu mày nói.  

- Quân sĩ xuất ngũ, với loại thân phận này, thành chủ muốn lấy ra lừa gạt tiên sứ của Thần Nông Tông, có phải quá ngây thơ rồi không.  

Mộ Dung Yến cười lạnh lùng nói.  

Loại thân phận như quân sĩ xuất ngũ, nếu là trường hợp bình thường còn được.  

Nhưng ở trong hải tuyển tông môn, vốn dĩ không có người tán thành.  

Một khi điều tra ra có vấn đề, Viêm Dương Thành đợi gặp tao ương đi.  

- Chuyện này?  

Sắc mặt Mạnh Hữu Vi thay đổi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

Nếu Mạc Phàm thật sự không tên không họ, ông ta có thể an bài thân phận cho Mạc Phàm.  

Nhưng Mạc Phàm chém 40, đã lan truyền thanh danh tu sĩ Hạ giới của mình, nếu ông ta an trí thân phận khác, chỉ biết càng tô càng đen.  

Ngoài ra còn có lão hồ ly Mộ Dung Yến ở bên cạnh.  

Nếu lúc này ông ta cố chấp đưa danh ngạch cho Mạc Phàm, chắc chắn Mộ Dung Yến sẽ gây khó dễ từ trong.  

Nhưng ông ta đã đồng ý với Mạc Phàm, chẳng lẽ phải nuốt lời?  

Mộ Dung Yến thấy Mạnh Hữu Vi khó xử, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Mạc Phàm nói.  

- Tiểu tử, ngươi cao hứng quá sớm rồi đó, không thể cho ngươi danh ngạch này được.  

Nói xong ông ta đưa mắt nhìn Mạnh Hữu Vi.  

- Thành chủ, công bố danh ngạch đi, đợi ngươi công bố danh ngạch xong, ta sẽ lập tức thực hiện đánh cược, nếu không…  

Mộ Dung Yến còn chưa dứt lời, nhưng ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.  

Mạnh Hữu Vi nhíu chặt mày, đôi mắt bắt đầu đảo liên tục.  

Quả thật thân phận của Mạc Phàm là một chuyện rất phiền phức, nhưng Mạc Phàm lại càng là một người phiền phức.  

Nếu lúc này Mạc Phàm muốn giết ông ta, chưa chắc ông ta đã chống đỡ được dưới tay Mạc Phàm tới khi cao thủ Hóa Thần ở Viêm Dương Thành tới.  

Không đợi ông ta mở miệng, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, nhìn về phía Mộ Dung Yến đang đắc ý.  

- Mộ Dung Yến đúng không, ta thấy ngươi cao hứng hơi sớm rồi đó.  

Tươi cười trên mặt Mộ Dung Yến cứng đờ, cảm thấy khó hiểu hỏi:  

- Tiểu tử, ta chỉ làm việc dựa theo quy củ, không phải cố ý gây khó dễ cho ngươi, ngươi có ý gì?  

“Ha ha.” Mạc Phàm lắc đầu cười.  

Đây là lần đầu tiên hắn gặp Mộ Dung Yến, nhưng ông ta khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng ghét, cho dù nói gì, đều giả bộ như suy nghĩ cho đại cục.  

Chuyện này cũng không là gì, nhưng dám cướp cơ hội tiến vào Thần Nông Tông từ tay hắn sao?  

- Ngươi chắc chắn ta không có thân phận, không có biện pháp tham gia tổng tuyển cử của Thần Nông Tông sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Chẳng lẽ ngươi có thể?  

Mộ Dung Yến cười khinh thường, nói.  

Mạc Phàm muốn tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông phải có thân phận, nhưng theo ông ta biết, Mạc Phàm từ Hạ giới tới, mới ở Tu Chân giới mấy ngày mà thôi.  

Thời gian ngắn như vậy, Mạc Phàm hiếm có cơ hội có được thân phận.  

- Vậy thì trợn to đôi mắt của ngươi, nhìn xem đây là gì, có đủ để ta đại diện cho Viêm Dương Thành tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông  

không?