Thần Y Trọng Sinh

Chương 1444




Hắn thu thập Mạnh Vô Kỳ mấy lần, sau mỗi lần này, Mạnh Vô Kỳ đều lại tới tìm.  

Sở dĩ như vậy, đơn giản là vì không đả thông và có quân sư quạt mo ở phía sau.  

Quân sư quạt mo đã bị giết chết, hiện giờ cho Mạnh Vô Kỳ lá gan cũng không dám ra tay với hắn.  

Mạnh Vô Kỳ và đám Tịnh Hỏa sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm thay đổi, vẻ mặt không giống nhau.  

- Mạc Phàm, ngươi đây là đang tự tìm đường chết đó.  

Mạnh Vô Kỳ lộ ra tươi cười nham hiểm, nói.  

Lúc này Mạc Phàm bảo anh ta làm gì, anh ta đều không do dự đồng ý, Mạc Phàm lại đợi chỗ dựa của anh ta tới đây.  

Những người đó có người mạnh như đám Tịnh Hỏa, có một số lại mạnh hơn nhiều.  

Trừ phi Mạc Phàm có thực lực cấp Hóa Thần, nếu không không có khả năng sống sót.  

Mạc Phàm cười nhạt đi về phía trước vài bước, Cửu Tinh Kiếm xuất hiện trong tay hắn.  

Cửu Tinh vung lên, một trường tuyến được Cửu Tinh vẽ ra.  

Sợi trường tuyến này vòng quanh đám Mạnh Vô Kỳ và Tịnh Hỏa một vòng, bao mấy người ở bên trong.  

“Bùm” một tiếng, hỏa diễm chen chúc mà ra dưới chân đám người này, biến thành một đóa liên hỏa lam văn kim sắc vĩ đại.  

Hỏa diễm cháy lên khiến sắc mặt đám Tịnh Hỏa thay đổi.  

- Chuyện này?  

Vừa rồi Mạc Phàm không dùng hỏa diễm, bọn họ không ngờ trên người Mạc Phàm còn có Tam Muội Chân Hỏa.  

Tam Muội Chân Hỏa vốn là chân hỏa không kém, sau khi dung hợp càng thêm khủng bố.  

Mạc Phàm ngoại trừ tu Thần Thể ra, vậy mà còn có dị hỏa cỡ này?  

Bốn người không dám chần chừ, vội vàng vận khởi công pháp, chân hỏa của mỗi người xuất hiện bên ngoài người bọn họ.  

Dù vậy sắc mặt bọn họ vẫn khó coi như cũ.  

Trái lại Mạnh Vô Kỳ không vận chuyển hỏa diễm, anh ta chỉ có tu vi Kim Đan, kém hơn đám Tịnh Hỏa rất nhiều.  

Anh ta lấy la bàn lúc trước giúp anh ta biến mất ra, một đạo quang chiếu lên người anh ta, lúc này mới miễn cưỡng chống cự lại được thiêu đốt bức người này.  

Mấy người ở bên cạnh Mạnh Vô Kỳ không may mắn như vậy, ít nhất hơi chút chống cự, hỏa diễm dấy lên trên người bọn họ, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

Chỉ trong phút chốc, mấy người đều bị thiêu thành tro tàn.  

- Mạc Phàm, không phải ngươi sẽ đợi chỗ dựa cuối cùng của ta tới sao, vì sao ngươi lại ra tay với ta?  

Mạnh Vô Kỳ kêu lên.  

- Bây giờ ngươi đã chết sao?  

Mạc Phàm quay lưng về phía Mạnh Vô Kỳ, hỏi.  

- Ngươi!  

Mạc Phàm cầm Cửu Tinh trút linh khí vào bên trong, khắc họa trên mặt đất.  

Không nhiều chữ số, có tổng cộng 9 cái, lại hao phí không ít thời gian.  

Một khắc sau, một đám văn tự giống đao kiếm cổ xưa xuất hiện trên mặt đất, xếp thành một hàng trước mặt hắn.  

Một chữ “kiếm” cuối cùng, không biết là Mạc Phàm cố tình hay vô tình viết thiếu một nét.  

Dù vậy những chữ này vẫn giống thần binh do kim thủy quán chú tạo thành phóng trên mặt đất, chưa khởi động, mà từng dòng khí tức sắc bén đã sản sinh ra.  

- Mạc Phàm, ngươi cho rằng mấy chữ này có thể đối phó được người ta dựa vào sao?  

Mạnh Vô Kỳ nhìn những chữ này, lạnh lùng nói.  

Một tay Mạc Phàm cầm Cửu Tinh, đứng phía trước những văn tự này.  

- Có thể hay không đợi lát nữa ngươi sẽ biết.  

- Lát nữa ngươi sẽ hối hận.  

Mạnh Vô Kỳ nghiến răng.  

- Vậy sao?  

Mạc Phàm vừa mới nói xong, ở nơi cách bọn họ không xa, giọng nói của thuộc hạ đi theo Mạnh Vô Kỳ tới hội đấu giá lúc trước vang lên cách không xa.  

- Các vị đại nhân, người cầm linh kiếm ở phía trước, chưa tới 20 tuổi, mặc bộ đồ trắng, trên người cầm lệnh bài quân sĩ xuất ngũ.  

- Nếu không thấy linh kiếm mà ngươi nói, ta sẽ cắt ngươi ra thành từng mảnh.  

Một đại hán mặt lạnh trên mặt có sẹo nói.  

- Đại nhân yên tâm, chắc chắn tin này không có vấn đề, dù sao trên người ta có Truy Tung Phù, nếu có vấn đề này, đại nhân hoàn toàn có thể giết chúng ta.  

Tôi tớ kia nói.  

- Tốt nhất là như vậy, nếu không có, vậy thì không chỉ giết ngươi đơn giản như vậy đâu.  

Ở bên cạnh, những người khác cũng nói.  

Những giọng nói này không to, nhưng vì ở vùng hoang vu, cho nên truyền đi rất xa.  

Mạnh Vô Kỳ nghe thấy câu này thì nhíu chặt mày, cao giọng nói:  

- Muốn linh kiếm thì cứ tới đây, người kia ở đây này, người nào giết được cậu ta, không chỉ có linh kiếm, còn được những ưu đãi khác nữa.  

Anh ta vừa dứt lời, vài tiếng “vù vù vù” vang lên, bóng người lay động, không ít bóng người nhoáng lên một cái liền tới chỗ cách Mạc Phàm không xa.  

Chỉ trong phút chốc, có khoảng hai ba mươi người xuất hiện trước mặt Mạc Phàm.  

Có lẽ tu vi của những người này không bằng đám Tịnh Hỏa, nhưng khí tức tàn nhẫn trên người không kém gì đám Tịnh Hỏa, hơn nữa số lượng nhiều hơn nhiều, đa số đều là Nguyên Anh, có tu sĩ Kim Đan, trong đó cũng có không ít cao thủ Nguyên Anh đỉnh phong.  

Trong mắt những người này đều lóe sáng ánh sáng lạnh, đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Ngươi là người có linh kiếm khiến Nguyên Anh kỳ đều sợ sao?  

Đại hán mặt sẹo kia hỏi.  

- Chính là cậu ta, trong số mọi người ai có thể mang ta sống tới Viêm Dương Thành, có thể đạt được Phượng Hoàng Thạch, người nào giết hắn, người đó sẽ đạt được Phượng Hoàng Thạch.  

Mạnh Vô Kỳ nói.  

Đám người này giết được Mạc Phàm hay không anh ta không biết, nhưng anh ta muốn rời khỏi nơi này trước, đến Viêm Dương Thành anh ta mới an toàn.  

- Ngươi nói lời giữ lời không?  

Một đại hán khác hỏi.  

Chỉ có một thanh linh kiếm, bọn họ không thể cùng có được, Phượng Hoàng Thạch cũng rất trân quý, có thể đạt được cũng không tệ.  

- Các ngươi không tin lời ta nói, nhưng các ngươi biết thứ này đúng không?  

Mạnh Vô Kỳ lấy một lệnh bài màu đỏ ra nói.  

Một mặt lệnh bài này viết chữ “Mạnh”, mặt còn lại viết chữ “Thường”.  

- Mạnh Thường Lệnh?  

Có người nhìn thấy lệnh bài này, trước mắt sáng lên kêu.  

Mạnh Thường Lệnh là một lệnh bài của Mạnh gia, nghe nói là lệnh bài tuyên bố của một người Mạnh gia tên là Mạnh Thường Quân, nếu nhìn thấy lệnh bài này, giúp đỡ tất có thưởng, giết sẽ phải chết.  

Lệnh bài này đều rất nổi tiếng ở tinh vực gần đây, người nhìn thấy khối lệnh bài này sẽ có thu hoạch, trái lại đều không có kết cục tốt.  

- Không sai, dây là Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia, bây giờ các ngươi tin chưa?  

Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng cười nói.  

Những người đó không trả lời, nhưng không có người nghi ngờ.  

Trong mắt Mạnh Vô Kỳ hiện lên nham hiểm, anh ta nhìn về phía bóng lưng Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, bây giờ ngươi hối hận cũng vô dụng, chỗ dựa của ta đã tới rồi, bọn họ sẽ lập tức để ngươi biết, tu sĩ Tu Chân giới là tu sĩ Tu Chân giới, phàm nhân Hạ giới chỉ là phàm nhân Hạ giới, mà ta là đệ tử thế gia, không phải người ngươi có thể trêu chọc.Mạnh Vô Kỳ cười ha ha nói.  

Dáng vẻ anh ta vênh váo đắc ý, không còn dáng vẻ quỳ xuống với Mạc Phàm lúc nãy nữa.  

Mạc Phàm không thèm nhìn Mạnh Vô Kỳ ở phía sau, hắn chỉ nhìn lướt qua tôi tớ của Mạnh Vô Kỳ thì thu hồi ánh mắt.  

Hắn cho rằng chỗ dựa của Mạnh Vô Kỳ là lượng lớn trú quân, hoặc là cao thủ ở Viêm Dương Thành, kết quả chỉ là một đám người tới theo Truy Tung Phù.  

Lúc trước hắn còn hơi tò mò, vì sao bên cạnh Mạnh Vô Kỳ lại ít đi một người, hóa ra anh ta không giải Truy Tung Phù trên người người này, để đi dụ những người kia tới.  

Thông minh thì thông minh, nhưng đổi lại là những người khác phần lớn sẽ bị giết chết, dù sao có nhiều tu sĩ như vậy.  

Những người này đi tấn công một thành nhỏ, đều đủ rồi.  

- Ta có linh kiếm, các ngươi lên cả đi, chỉ cần dám tới, ta sẽ giết toàn bộ.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua đám người này, trong mắt hắn lóe lên sát khí, nói.  

Khi nói chuyện, liên hỏa vây quanh đám Tịnh Hỏa bành trướng lên.