Thần Y Trọng Sinh

Chương 143




Về đến nhà, lão cha Mạc Phàm vẫn chưa lấy lại tinh thần, trên mặt vẫn là vui vẻ.  

- Tiểu Phàm, thư trúng tuyển Hoa Hạ Thần Kiếm này là sao vậy?  

- Tần gia tiến cử.  

Mạc Phàm nói chi tiết, chẳng qua không nói chuyện hắn đạp nước mà đi ngay trước mặt Lục Phi và nổi giận chém Nhiếp Hồn Thú.  

- Vậy thì khó trách.  

Lúc này trong lòng lão cha Mạc Phàm mới bình tĩnh lại, quả thật Tần gia có tư cách tiến cử vào Hoa Hạ Thần Kiếm.  

- Con định thế nào?  

Mạc Phàm từng nói hắn muốn thi đại học quốc phòng ở Đông Hải, nhưng nếu có thể ông vẫn hi vọng Mạc Phàm có thể vào Hoa Hạ Thần Kiếm.  

Dù sao vào Hoa Hạ Thần Kiếm sẽ là cấp bậc thượng úy, tốt nghiệp đại học Đông Hải cũng chỉ là trung úy.  

Cái trước trăm phần trăm là tiền đồ vô lượng, cái sau nếu như không có quan hệ, không biết sẽ bị điều đến nơi nào làm việc.  

- Đi Hoa Hạ Thần Kiếm gì chứ, nguy hiểm như vậy, em thấy Tiểu Phàm thi đại học quốc phòng ở Đông Hải được rồi, phân đến đơn vị rất tốt, ngoại trừ không thể ra khỏi nước, những thứ khác đều tốt cả.  

Lão mẹ Mạc Phàm đoán được tâm tư của lão cha, bất mãn nói.  

Món nợ Mạc Phàm đã trả hết trong mấy ngày, xưởng thuốc sắp khai trương, lại không bị người ta ngày ngày đòi nợ.  

Chỉ cần có thể yên ổn là được, những thứ khác lão mẹ Mạc Phàm không quan tâm.  

Hoa Hạ Thần Kiếm chức vị cao, nhưng tương đương với nguy hiểm.  

- Không phải anh trưng cầu ý kiến của Mạc Phàm đấy sao, nếu Tiểu Phàm không muốn đi, cho dù là Hoa Hạ Thần Kiếm cũng từ chối.  

Lão cha Mạc Phàm cười ha ha nói, vô cùng phấn khích.  

- Cha, sau khi tốt nghiệp đại học hãy nói, con vẫn muốn đi học đại học Đông Hải.  

Mạc Phàm cười nói.  

Tuyết Nhi còn ở đại học Đông Hải đợi hắn, nhất định hắn phải đến đại học Đông Hải.  

Còn Hoa Hạ Thần Kiếm, y tiên bất tử hắn không có hứng thú gì, vậy không cần thiết thông qua Hoa Hạ Thần Kiếm tới tranh thủ thân phận.  

- Phải, thư trúng tuyển cha cất cho con trước, Tố Tố, em làm vài món, lát nữa gọi lão đại và lão tam qua uống mấy ly, để cho hai người xem, Hoa Hạ Thần Kiếm đều nhận Tiểu Phàm nhà chúng ta, nhưng lại bị Tiểu Phàm nhà chúng ta từ chối rồi.  

Lão cha Mạc Phàm cũng không ép Mạc Phàm, còn hưng phấn nói.  

Mạc Phàm đi đâu ông đều ủng hộ, nếu không lúc trước ông cũng không nói với Lục Phi rằng Mạc Phàm muốn thi đại học quốc phòng ở Đông Hải.  

Được Hoa Hạ Thần Kiếm nhận là gì chứ, dám từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm mới gọi là trâu bò.  

“Haizz!” Lão mẹ Mạc Phàm thở dài, đi vào phòng bếp chuẩn bị.  

Mạc Phàm lại bị Mạc Vũ kéo ra sân.  

- Anh, thứ này thật đẹp, có cần phải trả lại cho chú kia không ạ?  

Tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng thấy lão cha chào Lục Phi, lập tức đoán được địa vị của Lục Phi rất cao.  

- Thích thì cứ cầm lấy, đừng sợ.  

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, cười nói.  

Lục Phi bắt nạt Tiểu Vũ, còn chưa mất miếng thịt nào.  

Nếu không phải ném thư thông báo trúng tuyển quay về đơn giản như vậy, Lục Phi và người lính kia đừng nghĩ đến chuyện bình yên rời đi.  

- Ừm, đúng rồi, hoa sen máu là gì vậy ạ, thật sự rất đẹp, anh, anh có thể hái giúp em không?  

Tiểu Vũ hỏi tiếp, trong mắt lóe lên chút mê muội khác thường.  

- Một con cá ngậm hoa sen tới thôi.  

Mạc Phàm giải thích, tất nhiên hắn không thể nói cho Tiểu Vũ biết đó là một con yêu thú.  

- Cá ngậm hoa sen, chẳng phải là cá thành tinh sao?  

- Không khác nhiều lắm đâu.  

Mạc Phàm cười nói.  

Bất chợt hắn khẽ cau mày, trong mắt lóe lên lam quang.  

- Tìm được, quả nhiên ở đó.  

- Tiểu Vũ, em ở nhà chơi trước, anh đi ra ngoài một lát.  

- Anh, em đi cùng với anh.  

Tiểu Vũ kéo vạt áo Mạc Phàm nói.  

- Em đi rửa rau giúp mẹ đi, lát nữa anh quay lại.  

- Hẹp hòi!  

Mạc Vũ quệt miệng, không hài lòng đi vào phòng bếp, cầm dao giúp mẹ thái khoai tay thành sợi, không cố chấp quấn lấy Mạc Phàm.  

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, đã tìm được Nhiếp Hồn Thú kia, thì nhất định phải nhanh chóng diệt trừ, để Tiểu Vũ đi theo không chỉ nguy hiểm, sau đó cũng không biết giải thích thế nào.  

Hắn nói với lão mẹ một tiếng, vừa hấp thu linh khí trong ngọc bội, vừa đi tới chỗ Nhiếp Hồn Thú.  

Nửa tiếng sau, Mạc Phàm quay lại bờ sông, đứng trên một cây cầu cũ nát.  

Cây cầu bắc ngang qua sông vốn rất lớn, giống như bị người ta chém xuống một kiếm, giữa cầu có một đoạn biến mất, hai cái đầu cầu cách sông nhìn nhau.  

Có thể là vì hai bờ sông đều là cây, ánh mặt trời ít chiếu vào, bờ sông lại tương đối ẩm ướt, nơi này vừa lộ vẻ âm u lại rất lạnh, cho dù là hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu.  

Cây cầu này là một cây cầu cũ sử dụng trăm năm, khi lão cha Mạc Phàm còn bé vẫn còn rất tốt, người trong thôn đến thành phố cũng đi qua cây cầu này.  

Nhưng có năm xảy ra nạn lụt, vào một buổi tối mưa lớn, một tia sét đánh xuống, ngày hôm sau phát hiện cầu nứt ra.  

Sau đó người trong thôn xây một cây cầu ở đường khác, lúc này cây cầu này bị bỏ hoang, cơ bản rất ít người tới.  

Khi hắn còn bé thường xuyên thích tới ơi này nhảy từ trên cầu xuống tắm rửa, bởi vì nơi này hay xảy ra chuyện, nên hắn ít tới đây.  

Bây giờ lại đứng trên đoạn cầu này, bỗng nhiên Mạc Phàm có chút nghĩ mà sợ.  

Thật may khi hắn còn bé vận khí tương đối tốt, nếu không hắn không thể lớn như vậy.  

Bởi vì hang ổ của Nhiếp Hồn Thú kia ở đây, hơn nữa giống như ở chỗ này lâu lắm rồi, ít nhất phải qua thời hắn tắm ở đây.  

Vì tránh để Nhiếp Hồn Thú chạy trốn lần nữa, ý niệm hắn khẽ động, những phù văn kia văng tứ tung, vòng quanh cái cầu này hình thành một vòng tròn, kiếm phù được hắn nắm trong tay lần nữa.  

Kiếm phù chỉ xa xa, chỉ trong nước dưới cầu.  

- Nghiệt súc, ở đây hại nhiều người như vậy, còn không ra?  

Mạc Phàm quát lên.  

Lần này rất nhanh liền có đáp lại, trên mặt nước tỏa ra bọt khí, gợn sóng dập dờn, một con vật màu trắng như rắn nhô đầu ra khỏi mặt nước.  

Không có mắt, nhưng mồm to như bồn máu, lộ ra miệng đầy răng nhỏ làm da đầu người ta tê dại, biểu đạt nó có địch ý với Mạc Phàm rất sâu đậm.  

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, vậy mà Nhiếp Hồn Thú này thô to hơn gấp đôi con vừa nhìn thấy, con vừa rồi chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, hiển nhiên Phệ Hồn Thú này đã đến Trúc Cơ trung kỳ, chẳng lẽ là Nhiếp Hồn Thú hai đầu?  

Nhưng mà vì sao khí tức giống hệt con mê hoặc Tưởng Bằng Bằng?  

Mắt hắn híp lại, lam quang thoáng hiện lên, nhìn Nhiếp Hồn Thú và đáy nước chỗ Nhiếp Hồn Thú.  

- Ồ, Thất Hồn Phong Ấn sao?  

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, hiểu ra.  

Trách không được hàng năm con sông này xuất hiện một lần tai nạn ngoài ý muốn, sau đó ít xảy ra tai nạn, thậm chí có năm không ai chết chìm, chẳng qua chỉ có một số gia súc biến mất.  

Nhiếp Hồn Thú đầu này căn bản không có cách nào rời khỏi đoạn cầu này, thậm chí không thể rời khỏi Thất Hồn Phong Ấn dưới cầu.  

Lúc trước Mạc Phàm đã thấy Nhiếp Hồn Thú đầu kia, thực ra là một chút phân thân của đầu này.  

Phân thân có thể rời đi, là dựa vào Thất Hồn Phong Ấn Trận không hoàn chỉnh.  

Vào thời gian cố định mới có thể rời khỏi nơi này một khoảng thời gian, qua thời gian này, cũng chỉ có thể ở trạng thái phong ấn, bị khóa trong Thất Hồn Phong Ấn.  

Nhìn dáng dấp cây cầu này bị chém đứt, chưa chắc là do sét đánh gây ra, mà có người gây nên vì phong ấn Phệ Hồn Thú này.  

Vốn tưởng rằng gặp phải một con yêu thú đã là may mắn lớn nhất về nhà lần này, không ngờ không chỉ có nguyên liệu Yêu Linh Đan, Trận Nhãn của Tụ Linh Địa Trận và ngọc phù luyện chế pháp khí cũng có.