Mấy thứ này đều có linh dược, linh thạch, đan dược, thậm chí còn có vài kiện pháp bảo, hắn bày tất cả lên trên giường, còn chất đống rất cao.
Nếu Mạnh Vô Kỳ nhìn thấy những thứ này, chắc chắn sẽ đỏ mắt.
Anh ta thân là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, có không ít đồ ở Tinh Hỏa Trấn, nhất là những ngày gần đây có không ít người tới Tinh Hỏa Trấn, nhưng đồ trên người anh ta kém xa so với Mạc Phàm.
Cho dù là đồ của cường giả Nguyên Anh đỉnh phong, cũng chưa chắc đã so được với Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn lướt qua mấy thứ này, cầm lấy mấy kiện pháp bảo, mấy đạo pháp quyết được đánh vào bên trong, vài kiện pháp bảo lập tức trôi nổi ra khỏi phòng, tạo thành một trận pháp, một đạo quang mang màu xanh lan ra, bao trọn tiểu viện ở bên trong.
Ngay sau đó thanh quang và mấy kiện pháp bảo đều ẩn vào trong không trung, giống như không tồn tại.
Xung quanh, mấy tu sĩ nghe được tiếng kêu la của Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.
Vừa rồi cả tiểu viện, Mạc Phàm và Lục La còn nằm trong phạm vi cảm ứng của bọn họ, tuy hiện giờ vẫn còn, nhưng giống như thay đổi đi, người và tiểu viện vẫn còn ở đó, nhưng kỳ lạ hơn nhiều.
- Sao lại thế này?
Mạc Phàm không để ý tới đám người này, hắn lấy một lọ trong đám đồ, đổ một viên Thanh Hoa Đan ở bên trong ra, không do dự nuốt xuống.
Đan dược mới vào miệng, một dòng linh khí tinh thuần lập tức tản ra trong cơ thể hắn.
Hắn đối phó với Đồng Chiến, có thể nói là vô cùng miễn cưỡng, thực lực của Đồng Chiến không tệ, nếu không phải trên tay có mệnh kiếm, lúc này có khả năng hắn đã ở trong đại lao của Quân Đình, bị Mạnh Vô Kỳ thẩm vấn.
Nếu Đồng Chiến liều mạng với hắn, hiện giờ hắn cũng ở đại lao.
Tuy hiện giờ hắn bình yên vô sự, nhưng mệnh kiếm xem như đã lộ ra ngoài, nếu là người quen nhìn thấy, cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.
Cho nên vẫn phải nhanh chóng khôi phục thực lực, nếu không sẽ rất phiền phức khi ở hội đấu giá ba ngày sau.
Với kinh nghiệm ở Tu Chân giới 500 năm của hắn, Mạnh Vô Kỳ kia không phải là người dễ từ bỏ ý đồ.
…
Phía đông Tinh Hỏa Trấn, bên trong một hào trạch.
- Ngươi có thể nhẹ hơn được không, sắp đau chết ta rồi?
Mạnh Vô Kỳ nắm chặt tay đập mạnh lên bàn, kêu lên.
Lúc này trên mặt anh ta được một y nữ bôi dược vật như nham thạch nóng chảy trong núi lửa, mỗi lần bôi lên đều có khói xanh tỏa ra, đồng thời còn kèm theo mùi da bị khét.
Chỉ trong phút chốc, gương mặt anh ta được tô đầy dược vật màu đỏ nhìn như dán mặt nạ lên.
Ngón tay y nữ kia tạo mấy pháp ấn, một đạo thanh quang rơi lên mặt Mạnh Vô Kỳ.
Hào quang thu lại, y nữ cẩn thận lột từng tầng dược vật xuống, gương mặt vốn bị đốt cháy đen của Mạnh Vô Kỳ khôi phục như thường.
Y nữ lấy một cái gương ra đưa cho Mạnh Vô Kỳ.
Mạnh Vô Kỳ soi gương, anh ta sờ mặt mình, lúc này tàn nhẫn trong mắt mới ít đi một chút.
Nhưng nghĩ tới anh ta còn phải chịu hai lần thống khổ như vậy nữa, ánh sáng lạnh trong mắt anh ta lại thịnh hơn nhiều.
- Tiểu Thanh, có biện pháp nào không để hỏa chú trong cơ thể ta phát tác hay không?
Mạnh Vô Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm y nữ, trầm giọng hỏi.
- Thiếu gia, hỏa chú này quá phức tạp, ta cũng không rõ là của môn phái nào.
Tiểu Thanh cẩn thận nói.
- Phế vật!
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, gương đồng trong tay bị anh ta ném sang một bên.
“Keng keng…” vài tiếng, gương đồng rơi xuống người mấy người đang quỳ trước người anh ta.
Đám người này ngoại trừ cao thủ Nguyên Anh bị Mạc Phàm đánh bay ra, còn có mấy người ngồi cùng bàn với anh ta.
- Đều là phế vật, một tên tiểu tử từ Hạ giới tới cũng không đối phó được, bản thiếu phí nhiều thứ nuôi các người chẳng lẽ là cho chó ăn à?
Mạnh Vô Kỳ quát.
Anh ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người càng khó coi.
- Thiếu gia bớt giận, không phải người kia còn chưa rời khỏi Tinh Hỏa Trấn sao?
Một nam tử tóc dài mặt gầy trong đó nói.
- Hửm?
Mạnh Vô Kỳ khẽ nhướn mày.
- Ngươi có biện pháp nào sao?
- Không phải tên tiểu tử kia muốn thẻ vào hội đấu giá sao?
- Vậy thì thế nào, làm sao ngươi biết không phải cậu ta muốn nghe nhìn lẫn lộn, thừa dịp loạn mà rời đi.
Mạnh Vô Kỳ lạnh lùng nói.
Ba ngày sau sẽ bắt đầu hội đấu giá, Mạc Phàm có thể lấy được lệnh bài thân phận và thẻ vào hội đấu giá.
Đến lúc đó khả năng Mạc Phàm thừa dịp loạn rời khỏi Tinh Hỏa Trấn là rất cao, anh ta muốn báo thù thì khó có khả năng.
- Tên tiểu tử kia vốn hỏi có thể đến Thập Nhật Thành hay không, nghe được hội đấu giá Hỏa Thần thì lập tức muốn thẻ vào, trên người tiểu tử này có vết thương, Mạnh thiếu cảm thấy cậu ta muốn tới Thập Nhật Thành làm gì?
Nam tử tóc dài hỏi.
- Ý của ngươi là cậu ta cần linh dược chữa thương sao?
Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, nói.
- Thập Nhật Thành nổi tiếng nhất là Phượng Hoàng Thạch, toàn thân tiểu tử này đầy vết thương, lại muốn tới Thập Nhật Thành, phần lớn là muốn tìm Phượng Hoàng Thạch.
- Phượng Hoàng Thạch?
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.
Tất nhiên anh ta có biết Phượng Hoàng Thạch, anh ta còn từng thấy mấy khối trong mật thất của thúc thúc anh ta.
- Vậy thì thế nào?
Mạc Phàm tham gia hội đấu giá, muốn đạt được Phượng Hoàng Thạch cũng không có vấn đề gì, cùng lắm là bọn họ ngăn Mạc Phàm đạt được Phượng Hoàng Thạch mà thôi, không làm được chuyện gì khác.
Ở Tinh Hỏa Trấn muốn làm ra một chuyện, Đồng Chiến bảo vệ anh ta vô sự không thành vấn đề, nhưng hội đấu giá Hỏa Thần là do Liệt Hỏa Tinh tổ chức, bên trong đều là người từ khắp nơi, sẽ gặp được người có thân phận và thực lực không thấp, không thể xằng bậy.
- Mạnh thiếu, ngươi quên rồi sao, hôm nay tên tiểu tử kia sử dụng phù kiếm, nếu chúng ta loan tin thanh kiếm này đến hội đấu giá, ngươi nói xem có người sẽ đánh chủ ý với tiểu tử này không.
- Cho dù không ai đánh chủ ý với thanh kiếm kia, nếu để cậu ta lấy được Phượng Hoàng Thạch hoặc thiên tài địa bảo khác, chúng ta cũng có thể truyền tin tức này đi, đến lúc đó hoài bích hữu tội, tiểu tử này không cần Mạnh thiếu ra tay, đều có thể chết đi.
Nam tử tóc dài cười âm hiểm nói.
Người trong hội đấu giá không phải chỉ là tu sĩ ở Tinh Hỏa Trấn, thậm chí hội đấu giá Hỏa Thần còn hấp dẫn nhiều cao thủ cấp bậc Đại Thừa, tới mua kiện linh bảo thuộc tính hỏa, bị cao thủ để mắt tới sẽ không biết chết thế nào.
- Tiểu tử này không giống người Hạ giới mới tới chút nào, ngươi cảm thấy khi cậu ta tiến vào hội đấu giá, sẽ không có bất luận thủ đoạn gì để che giấu sao?
Lông mày Mạnh Vô Kỳ giãn ra, nhưng lập tức hỏi tiếp.
ấ ể ổ ế ấ ề ấ ể ể ắThẻ vào hội đấu giá có thể thay đổi khí tức, người tiến vào hội đấu giá đều dùng đủ phương pháp che giấu tướng mạo, khí tức, thân phận của mình, tránh để người ta để mắt tới.
Mạc Phàm không chỉ biết Quân Đình, còn biết hội đấu giá Hỏa Thần, anh ta thật sự hoài nghi Mạc Phàm đang nói dối, che giấu tung tích.
Muốn khiến người ta chú ý tới Mạc Phàm, cũng không dễ như vậy.
- Chuyện này thì đơn giản, không phải Đồng quân trưởng cho tiểu tử kia lệnh bài thân phận và thẻ vào sao, thẻ vào là được định chế, không dễ gian lận, nhưng lệnh bài thân phận mà Đồng quân trưởng đưa cho tiểu tử kia, nếu ta đoán không sai, phần lớn là lệnh bài thân phận trú quân xuất ngũ, Mạnh thiếu động tay động chân vào thứ này hẳn là không thành vấn đề?
Nam tử tóc dài nói.
- Chuyện này sao?
Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng, cười mỉa xuất hiện trên mặt anh ta.