- Đây là Vạn Xà Hồn Quyền sao?
Sắc mặt không ít người thay đổi, kiêng kị nói.
Tuy tên đầu bóng loáng này chỉ là một người hầu bên cạnh Mạnh Vô Kỳ, nhưng không phải là tôm chân mềm.
Không biết quyền pháp này của anh ta từ đâu tới, nghe nói bên trong phong ấn Vạn Xà Hồn, mỗi lần giết một sinh linh, Vạn Xà Hồn này sẽ mạnh hơn một chút, tương ứng uy lực quyền pháp này cũng càng khủng bố.
Một quyền tương đương với Kim Đan đỉnh phong cộng thêm lực lượng của vạn xà.
Ở Tinh Hỏa Trấn, trong số tu sĩ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, tên đầu bóng loáng này không có nhiều đối thủ.
Cũng vì nhìn trúng quyền pháp của tên đầu bóng loáng này, Mạnh Vô Kỳ mới nhận tên đầu bóng loáng này làm người hầu.
Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, tuy không biết vừa rồi Mạc Phàm làm gì khiến Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng không nổ tung trên tay mình, mà nổ mạnh trên tay tên đầu bóng loáng.
Nhưng một quyền này đánh xuống, chỉ sợ Mạc Phàm sắp thành tế phẩm của vạn xà rồi.
Cách đó không xa, Lục La mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
- Công tử, cẩn thận.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hơi bất ngờ liếc nhìn tên bóng loáng này một cái.
Trái lại hắn không coi trọng tên đầu bóng loáng này, hắn vốn tưởng rằng tên đầu bóng loáng này là một người chỉ biết nịnh nọt, không ngờ ngoại trừ nịnh nọt ra, anh ta còn ngu ngốc như vậy.
Phương pháp để đủ loại hồn nhập thể, nhìn thì giống như thực lực của một người một yêu, thực ra giống như quỷ bà nuôi dưỡng cổ thảo trên Địa Cầu hạ cổ với mình, người nghiên cứu chế tạo độc dược ăn độc dược của mình.
Trái lại như vậy sẽ khiến mình cường đại một thời gian, nhưng đợi yêu hồn khôi phục, mà ký chủ không có biện pháp cung cấp tế phẩm cấp cao, người kế tiếp bị cắn nuốt sẽ là ký chủ.
Hắn lắc đầu, nắm lấy nhẫn trữ vật đang trôi nổi trong không trung, lại đặt lên tay còn sót lại của tên đầu bóng loáng này.
Mắt tên đầu bóng loáng mở to, trong mắt đều là không thể tin được.
Vừa rồi Mạc Phàm từng lấy chiếc nhẫn kia một lần, vậy mà còn dám lấy nhẫn tiếp.
- Chuyện này…
Quả thật thực lực của anh ta là Kim Đan đỉnh phong ở Tinh Hỏa Trấn, nhưng trên chiếc nhẫn này là Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng do tu sĩ Nguyên Anh gieo xuống.
Anh ta nắm lấy cái nhẫn kia, cho dù có lực lượng của Vạn Hồn Xà, tay anh ta và Vạn Hồn Xà cũng sẽ bị nổ nát, chuyện này không có bất luận bất ngờ gì.
Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm nắm chiếc nhẫn mà không bị nổ, nhưng chắc chắn thứ này có thời gian hạn chế, lúc này anh ta chỉ muốn tránh thoát, bị nổ hủy cánh tay chỉ là Mạc Phàm, tuyệt đối không thể là anh ta.
Đợi cánh tay Mạc Phàm bị nổ hủy, lại thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.
Anh ta gần như không có bất luận do dự gì, vội vàng thu tay lại.
Đồng thời dưới chân vừa động, không do dự lùi về sau.
Nếu lại bị hủy một tay nữa, anh ta sẽ bị phế.
Anh ta không phải là đệ tử của đại tông môn, cho dù không thể tứ chi tự sinh, cũng có thể thông qua một số thuốc dán đôi cánh tay mới.
- Hửm?
Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.
- Không phải ngươi muốn giết ta sao, một chiếc nhẫn ngươi cũng không dám đụng, ngươi giết ta thế nào, như vậy mà muốn ta để ngươi giết.
ể ề ế ầ ểThân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh tên đầu bóng loáng, để nhẫn vào trong lòng bàn tay anh ta.
- Tiểu tử, ngươi…
Sắc mặt tên đầu bóng loáng xanh mét, còn chưa kịp mở miệng mắng.
“Bùm!” Lại một tiếng nổ nữa, hỏa hoa bắn ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vừa rồi tên đầu bóng loáng kia còn tốt, chỉ trong phút chốc tứ chi chỉ còn hai chân.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ít người vốn đang còn chút men say, hiện giờ tỉnh táo hoàn toàn.
Nhất là mấy người ồn ào lúc trước, bọn họ không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng hối hận không thôi.
Nếu Mạc Phàm cầm nhẫn mà không bị nổ một lần thì có khả năng là trùng hợp, do vận khí.
Hiện giờ cái nhẫn kia ở trong tay Mạc Phàm lâu như vậy, đều không nổ mạnh.
Chỉ sợ người bọn họ luôn trào phúng không phải là kẻ yếu, là một tấm sắt cứng.
Còn không phải là tấm sắt bình thường.
Vừa rồi bọn họ đá vào tấm sắt, chỉ sợ không có kết cục tốt.
Trong lúc này, ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm đã thay đổi.
Mạnh Vô Kỳ cũng nhíu mày, vừa rồi anh ta hoài nghi Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng có vấn đề, hiện giờ xem ra không phải, mà là tiểu tử này có vấn đề.
Nhưng anh ta chỉ suy nghĩ một lát, vẻ mặt anh ta liền khôi phục như thường.
Cường long không áp địa đầu xà, anh ta có thể trở thành trùm ở Tinh Hỏa Trấn, không phải là đồn thổi, vứt bừa một người tới cũng thổi không đi.
Đương nhiên anh ta chẳng những không hạ lệnh bảo người khác đối phó Mạc Phàm, trái lại còn vỗ tay.
- Rất có thủ đoạn, tiểu tử, ngươi tên là gì, đến từ nơi nào?
Người giống như Mạc Phàm, vừa tới Tu Chân giới không nơi nương tựa, rất cần chỗ dựa vào.
Nếu không con đường sau này khó mà đi tiếp được.
Nếu tài cán của Mạc Phàm sử dụng vì anh ta, anh ta không những trả nhẫn cho Mạc Phàm, còn cho Mạc Phàm thân phận và không ít ưu đãi.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật kia, rót một chút linh khí vào bên trong, trên nhẫn sáng lên hào quang màu bạch ngọc, tầng màu đen ở bên ngoài chiếc nhẫn lui đi, lộ ra dáng vẻ ban đầu của chiếc nhẫn.
Hắn đeo nhẫn trữ vật lên tay, lại liếc mắt nhìn tên đầu bóng loáng một cái.
Tên đầu bóng loáng bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, thì sắc mặt anh ta thay đổi.
Hai tay bị phế, Mạc Phàm giết anh ta chẳng khác gì giết chết một con kiến.
- Đừng giết ta, đừng giết ta.
- Ngươi vừa nói cho ta biết chuyện của Lục La, ta sẽ không giết ngươi.
Mạc Phàm nói xong xoay người đi về phía Mạnh Vô Kỳ.
Trước mắt tên đầu bóng loáng sáng lên, vội vàng lạy Mạc Phàm, lúc anh ta mới cúi người, tàn nhẫn xuất hiện trong đáy mắt anh ta.
Mạc Phàm hủy hai tay của anh ta, tương đương phế anh ta cả đời, sao anh ta có thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng như vậy?
Anh ta mới khom người xuống, một chiếc cốt tiễn màu đen lóe sáng u quang bay từ lưng anh ta ra.
Không đợi bất luận kẻ nào phát ra âm thanh, cốt tiễn màu đen kia đã tới tim Mạc Phàm.
Một màn bất chợt này khiến vẻ mặt không ít người sửng sốt.
Không ít người vừa rồi vô cùng hối hận nhướn mày, trên mặt hiện lên vui mừng lần nữa.
Nhưng mà…
Không đợi cốt tiễn này đâm trúng Mạc Phàm, một bàn tay xuất hiện phía trước cốt tiễn màu đen, cốt tiễn màu đen chỉ cách tim Mạc Phàm nửa ngón tay thì bị nắm chặt.
Cái tay này không phải của người khác, đúng là của Mạc Phàm.
Cả quá trình này Mạc Phàm không xoay người, giống như sau đầu mọc mắt, nắm được cốt tiễn màu đen kia.
Nhìn thấy cốt tiễn bị nắm chặt, mắt tên đầu bóng loáng đảo liên tục, trong mắt đều là sợ hãi.
Có không biết bao nhiêu người đã chết vì chiêu này của anh ta, trong đó bao gồm cả cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ.
Mạc Phàm không chỉ có thể phát hiện, còn đỡ được.
- Đại nhân tha mạng, tha mạng.
- Tha cho ngươi, có thể.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Vai phụ như vậy, chết hay sống đều không quan trọng.
- Đa tạ đại nhân!
Tên đầu bóng loáng vội vàng bái lạy nói.
- Nhưng người như ngươi, vẫn nên chết thì hơn.
Mạc Phàm ném cốt tiễn trên tay, một đạo hắc quang bắn vào trong miệng tên đầu bóng loáng.
Cốt tiễn xuyên qua miệng tên đầu bóng loáng, chui từ trong đầu ra, định trên mặt đất.
Cơ thể tên đầu bóng loáng run rẩy vài cái, thần quang trong mắt chậm rãi mất đi.