- Mạnh thiếu ra tay, lần này có trò hay để coi rồi.
Có người thấy Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn trữ vật ra, cười nói với vẻ đầy hứng thú.
Xem tiểu lâu la đấu với tiểu lâu la có gì thú vị, Mạnh Vô Kỳ ra tay càng thú vị hơn.
- Mạnh thiếu uy vũ, tiểu tử, nhẫn trữ vật của ngươi ở trong tay Mạnh thiếu chúng ta, ngươi tự lấy đi.
Tên đầu bóng loáng cười nói với Mạc Phàm.
- Tiểu tử, không nhanh đi lấy đi?
Những người khác ồn ào theo.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn không do dự muốn lấy chiếc nhẫn kia.
“Cộp cộp…” Âm thanh lên lầu vang lên, Lục La vội vàng chạy lên.
- Công tử, đừng lấy chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kia có vấn đề.
Một tay Lục La đè lên ngực lên xuống phập phồng, nói.
Lục La mới mở miệng, tất cả mọi ngườibao gồm cả Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.
- Tiểu tiện nhân, có phải ngươi muốn chết hay không, đừng tưởng rằng trên người ngươi có nguyền rủa, chúng ta không dám làm gì ngươi.
Tên đầu bóng loáng híp mắt, sát khí tỏa ra bốn phía.
Trên người Lục La có nguyền rủa, nhưng càng khiến người ta e sợ là đệ tử thế giá hạ nguyền rủa với Lục La.
Sở dĩ đệ tử kia không giết Lục La, chỉ hành hạ cô là vì đợi Lục La cúi đầu với mình.
ấ ồ ẩ ắ ấLúc trước có lão khất cái có ý đồ với Lục La, mới đẩy cửa nhà Lục La ra đã bị cắt thành mấy mảnh.
Nhưng giết người có nhiều phương pháp, Mạnh Vô Kỳ thân là trùm ở Tinh Hỏa Trấn, muốn giết Lục La thần không biết quỷ không hay vẫn rất dễ dàng.
Ví dụ như sắp xếp cho Lục La một nhiệm vụ, hay cố ý ném một đệ tử Ma Giáo tới gần chỗ ở của Lục La, đều có thể giết chết Lục La.
- Công tử, cái nhẫn đó của công tử sẽ nổ mạnh, đừng nghe người đó nói, đừng đi lấy chiếc nhẫn đó.
Lục La thở dốc nói.
Cô trốn đi theo lời Mạc Phàm, nhưng không đi xa.
Những lời tên đầu bóng loáng nói dụ Mạc Phàm đi tới chỗ Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn, cô nghe thấy hết.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Vô Kỳ chơi trò này, lúc trước có một người trẻ tuổi mang một số lớn linh thạch tới mua dược liệu trong hội đấu giá được cử hành hàng năm ở Tinh Hỏa Trấn, tự mình chữa bệnh cho mẫu thân.
Bởi vì trên đường đi gặp một đám cướp, lúc truyền tống tới nơi này cũng hôn mê như Mạc Phàm.
Lúc tỉnh lại phát hiện không còn nhẫn trữ vật nữa thì như điên rồi.
Một lão giả thấy anh ta đáng thương, liền tốt bụng nhắc nhở một phen, nói là nhẫn trữ vật bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi.
Người thanh niên này quỳ xuống dập đầu với Mạnh Vô Kỳ, thậm chí còn ký khế ước bán thân, Mạnh Vô Kỳ cũng không chịu đưa nhẫn trữ vật cho người thanh niên kia.
Cuối cùng người thanh niên kia nổi giận ra tay với Mạnh Vô Kỳ, anh ta chỉ là Kim Đan trung kỳ nên không phải đối thủ của Mạnh Vô Kỳ, bị bắt dễ dàng.
Lúc ấy Mạnh Vô Kỳ cũng giống như hiện giờ, lấy nhẫn trữ vật ra bảo người thanh niên kia tự mình tới lấy.
Người thanh niên kia vì chữa bệnh cho mẫu thân, dám ra tay với Mạnh Vô Kỳ, tất nhiên sẽ không sợ vấn đề gì, cho nên anh ta giơ tay lấy nhẫn trữ vật.
Tay trái anh ta cầm nhẫn trữ vật, tay trái bị lực lượng trên nhẫn nổ tung.
Người thanh niên này nghiến răng, lại giơ tay phải đi lấy, tay phải cũng nổ tung theo.
Cuối cùng người thanh niên mất đi hai tay nghiến răng, thử lần ba, dùng miệng lấy chiếc nhẫn kia.
Nhưng vận khí của người thanh niên này không tốt như vậy.
Lúc anh ta lấy linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, đổi linh dược chữa bệnh cho mẫu thân, Mạnh Vô Kỳ dẫn theo một đám người xuất hiện, toàn bộ linh thạch bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi, người thanh niên kia chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Không ai ra tay mà bị tức chết.
Cả Tinh Hỏa Trấn đều biết chuyện này, Mạnh Vô Kỳ lại lấy chiếc nhẫn này ra bảo Mạc Phàm đi lấy, chắc chắn là muốn lặp lại chiêu cũ.
Bởi vì nhẫn trữ vật đều có chủ, Mạnh Vô Kỳ không mở được nhẫn ra, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy.
Nhưng nếu đối phương không coi trọng chiếc nhẫn lắm, không phải nhát gan thì bên trong không có đồ đáng giá.
Trái lại thì chắc chắn trong nhẫn có không ít thứ tốt.
Cho nên anh ta lấy được nhẫn trữ vật, đều gieo Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng lên.
Hỏa ấn này ở trên nhẫn rất khó phát hiện, chỉ nổ mạnh người có ý đồ lấy nhẫn đi, sẽ không phá hủy chiếc nhẫn.
Nếu Mạc Phàm đi lấy chiếc nhẫn trữ vật này, chắc chắn sẽ có kết cục như người thanh niên trước kia.
- Tiểu tiện nhân, ta thấy ngươi muốn chết thật rồi, lão tử thành toàn cho ngươi.
Tên đầu bóng loáng nhíu chặt mày, một tay không do dự vỗ về phía ngực Lục La.
Tay anh ta vừa động, một vòng xoáy lập tức xuất hiện, lực hút cường đại tự nhiên hiện ra.
Cổ Lục La bị bóp chặt, trên người chỉ chớp lóe lục quang nhạt, rồi biến mất vô hình, cơ thể sắp bay về phía tên đầu bóng loáng kia.
Nhưng không đợi Lục La bay ra nửa bước.
- Ta thấy người muốn chết là ngươi mới đúng.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn giơ tay lấy nhẫn trữ vật trên tay Mạnh Vô Kỳ, không đợi chú ấn nổ tung như lời Lục La nói, nhẫn trữ vật đã được vào tay tên đầu bóng loáng duỗi về phía Lục La.
Ấn ký hỏa diễm trên nhẫn lập tức sáng lên, hỏa diễm trào từ trong ra, bao phủ toàn bộ cánh tay của tên đầu bóng loáng.
“Bùm!” một tiếng thật lớn, hỏa diễm nổ tung, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.
“A…” Lửa tán đi, một tay của tên đầu bóng loáng biến mất không thấy, chỗ cánh tay và bả vai cũng là một vùng cháy đen, không ngừng có máu loãng chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi thịt bị nướng.
Sắc mặt mọi người ở đây thay đổi, nhìn nhẫn trữ vật trôi nổi trong không trung.
- Sao lại thế này?
Chiếc nhẫn này vốn dùng để đùa giỡn Mạc Phàm, Mạc Phàm cầm chiếc nhẫn đó sẽ lập tức nổ tung, vậy mà lại nổ tung trên tay tên đầu bóng loáng.
Là tốc độ của tiểu tử này quá nhanh, hay là có vấn đề gì khác?
Lục La tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ mặt cô hơi sửng sốt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy khó hiểu.
- Đây là?
Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, tuy chú ấn này do tôi tớ của anh ta hạ, nhưng anh ta biết rất rõ về Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng.
Ngoại trừ anh ta và tôi tớ của anh ta ra, chỉ cần những người khác động vào chiếc nhẫn sẽ lập tức nổ tung, ngay cả thời gian ném đi cũng không có.
Trừ phi tốc độ nhanh tới cực hạn, nếu không không có khả năng xuất hiện tình cảnh hiện giờ.
Tốc độ ra tay của Mạc Phàm không tính là nhanh, chuyện này rõ như ban ngày.
Chẳng lẽ?
Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, trừng mắt với tôi tớ phía sau anh ta một cái.
Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng này là do tôi tớ hạ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phần lớn là sai lầm của tôi tớ.
Sắc mặt tôi tớ của anh ta trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán người này xuống.
Người này không mở miệng đặt tay ra sau lưng, trong tay xuất hiện một quang ảnh như hình phong điểu, quang ảnh lặng yên không tiếng động bay ra ngoài cửa sổ.
Bên cạnh Mạc Phàm, người thanh niên kia chịu đựng đau nhức, một tay còn sót lại không do dự đánh về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, lão tử muốn diệt ngươi.
Những lời này vừa vang lên, trên nắm tay của anh ta đại phóng hào quang, mấy quang ảnh hình xà trông rất sống động bay ra, một con há mồm to như bồn máu muốn táp Mạc Phàm.
Quả đấm này vừa đánh ra, cả lầu hai tửu lâu được bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo, đẫm máu, hung lệ.