Thần Y Trọng Sinh

Chương 1416




Trong tửu lâu, không ít người nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì cười to.  

Mạc Phàm là người vừa tới Tu Chân giới, vậy mà dám nói chuyện như vậy, tha cho tên đầu bóng loáng không chết.  

Bọn họ từng gặp người gan lớn, nhưng chưa từng gặp người nào không biết sống chết như Mạc Phàm.  

Mạnh Vô Kỳ vốn không để Mạc Phàm ở trong lòng, không khỏi nhìn Mạc Phàm vài lần.  

Anh ta trấn giữ Truyền Tống Trận này không phải ngày một ngày hai, gặp không ít người như Mạc Phàm tìm anh ta lấy đồ, nhưng không có một ai giống như Mạc Phàm.  

Dù sao phàm là người dám ra tay với anh ta, đa số không có bối cảnh, thân phận gì, nếu là đệ tử của tông phái, nói ví dụ như đệ tử của Thần Nông Tông, anh ta không chỉ không ra tay, còn lấy đồ ăn ngon rượu đắt chiêu đãi, sợ thất lễ.  

Mạc Phàm là con chuột nhắt vô danh, anh ta lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm, Mạc Phàm có năng lực làm gì anh ta. Thậm chí anh ta hoài nghi Mạc Phàm là tu sĩ phi thăng từ Hạ giới tới, bởi vì phần lớn Truyền Tống Trận ở Tu Chân giới truyền tống tới đều đi từ trong cửa truyền tống ra, hay là xuất hiện trong Truyền Tống Trận, gần như không có thông đạo truyền tống từ trên trời giáng xuống, phần lớn những người như vậy từ Hạ giới tới Tu Chân giới.  

Một người phi thăng vẫn chỉ là phàm nhân đối với anh ta, càng không lọt nổi mắt xanh của anh ta.  

Tên đầu bóng loáng kia cũng hơi nhếch miệng cười.  

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy có hứng thú với Lục La à, có phải nhìn trúng tiểu tiện nhân đó rồi không?  

Tên đầu bóng loáng vừa nói xong, không ít người lập tức ồn ào.  

- Tiểu tử, ánh mắt ngươi không tệ đâu, trước đây Lục La là mỹ nữ thiên tài của Tinh Hỏa Trấn chúng ta, có không biết bao nhiêu người muốn biến cô ta thành phụ nữ đâu đó.  

- Nhưng mà tiểu tử ngươi đúng là xui xẻo, lại có quan hệ với tiểu tiện nhân kia, hiện giờ những người có quan hệ với tiểu tiện nhân này đều đã chết, ta khuyên ngươi nên nhặt nhẫn Mạnh thiếu đưa, cách tiểu tiện nhân đó xa một chút.  

Một người khác cười mỉa nhắc nhở.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời người đó nói, vẫn khẽ nhấp một ngụm rượu.  

- Ta cho ngươi mười giây, nói hoặc chết.  

Tuy chén rượu này hơi tệ, nhưng cũng là Linh Tửu, lần trước lúc hắn uống loại rượu này, đã ra tay giết một người chửi sư phụ hắn là đệ tử tà phái, lần này hắn không ngại giống như trước đây.  

Giọng nói lạnh như băng khiến tươi cười của không ít người cứng đờ, nhưng lập tức lắc đầu.  

Kiến càng lay cổ thụ, chỉ dựa vào miệng cũng không có tác dụng.  

Mạnh Vô Kỳ và đám đầu bóng loáng không hẹn mà cùng cười khinh thường, có mấy người còn đập bàn cười.  

- Quang thiếu, có người nói muốn giết ngươi hai lần, ta không nghe lầm đấy chứ?  

Nam tử tóc dài đối diện tên đầu bóng loáng nói.  

- Ngươi không nghe sai, ta cũng nghe thấy được.  

Ở đây chỉ có tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ chau mày, dùng thần thức đảo qua người Mạc Phàm mấy lần.  

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa phần lớn là xảy ra chuyện trong quá trình truyền tống, khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu, rất không ổn định, rõ ràng là bị thương không nhẹ.  

Nhưng Mạc Phàm luôn cho ông ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, ông ta không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.  

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng ông ta cảm thấy Mạc Phàm như tên đồ tể không chỉ giết một cao thủ Nguyên Anh.  

Lúc tu sĩ Nguyên Anh nhòm ngó tu vi của Mạc Phàm, đám đầu bóng loáng vẫn âm dương quái khí.  

- Quang thiếu, bị người ta uy hiếp hai lần, nếu ta gặp phải loại chuyện này, ta tuyệt đối không đành lòng, nếu ngươi không muốn ra tay, vậy để ta giáo huấn tiểu tử này giúp ngươi nhé?  

Nam tử tóc dài nhìn lướt qua bóng lưng đơn bạc của Mạc Phàm, nói với vẻ khinh thường.  

- Đừng, nhỡ đâu tiểu tử này thật sự lợi hại, là chiến tu nhất trảm lưỡng trảm, một chiêu giết chết được ta, không dễ dàng gì ta mới tu tới Kim Đan đỉnh phong, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?  

Tên đầu bóng loáng cũng không tức giận, cười nói.  

Anh ta bưng chén rượu lên, thất tha thất thểu đi tới.  

- Tiểu tử, ngươi thật sự dọa Quang gia ta sợ rồi, ngươi đã muốn nghe, vậy ta nói cho ngươi biết.  

Lục La trời sinh đã có tu vi Trúc Cơ, vô cùng hiếm có ở trong nhân loại, còn vô cùng xinh đẹp, lúc nhỏ được bồi dưỡng làm thiên tài của Tinh Hỏa Trấn.  

16 tuổi Lục La tới Kim Đan đỉnh phong, Kim Đan thất chuyển, ở một nơi nhỏ như Tinh Hỏa Trấn chỉ có mình cô ta.  

Vốn tới tuổi này Lục La sẽ tham gia tuyển chọn tông môn.  

Nhưng lúc này có một đệ tử thế gia được truyền tống tới Tinh Hỏa Trấn, anh ta nhìn trúng Lục La.  

Lục La không có hứng thú với người thanh niên này, từ chối rất nhiều lần.  

Nhưng tu vi của cô không bằng người thanh niên này, bối cảnh thì càng khỏi phải nói, từ chối không có bất luận tác dụng gì, đành phải lấy cái chết ra uy hiếp.  

Người thanh niên này thấy Lục La lấy cái chết ra để uy hiếp thì thẹn quá hóa giận, một tay bóp nát Kim Đan của Lục La, còn hạ nguyền rủa vói Lục La nữa, sau đó giận dữ rời đi.  

Sau khi người thanh niên này rời đi, cha mẹ Lục La lần lượt mắc bệnh mà mất mạng, sau đó là đệ đệ của cô ta.  

Mấy người chết một cách khó hiểu liên tục, không còn ai dám tiếp xúc với Lục La nữa.  

Thậm chí có không ít người mê sắc đẹp của Lục La, cũng không dám mạo hiểm đụng vào cô.  

Nếu không với tư sắc và tu vi của Lục La, đã sớm bị người ta khinh bạc không biết bao nhiêu lần.  

Có thể nói Lục La là cấm kỵ ở Tinh Hỏa Trấn.  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.  

Lúc trước hắn vẫn luôn tò mò, một cô gái không nơi nương tựa chỉ có tu vi Trúc Cơ sao có thể sống sót ở đây.  

Hiện giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra là như vậy.  

Lúc trước hắn kiểm tra qua cơ thể Lục La, quả thật phát hiện ra chút khác thường, nhưng thần thức của hắn hao phí quá nhiều, cho nên không đi tra cẩn thận, không ngờ thực sự là nguyền rủa.  

- Tiểu tử, ta nói xong rồi, Mạnh thiếu chúng ta đưa nhẫn cho ngươi rồi, ngươi còn không nhặt lên?  

Tên đầu bóng loáng cười nói.  

Tính nợ của Mạnh Vô Kỳ trước, rồi tính của anh ta sau cũng không muộn.  

Dùsao hôm nay bọn họ có việc vui rồi.  

Nói xong anh ta nhổ “phi” một cục đờm vào trên nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn dơ bẩn tới mức khiến người ta không dám nhìn.  

Mạc Phàm uống một hơi cạn sạch chén rượu, chậm rãi xoay người lại.  

Hắn không thèm nhìn nhẫn trữ vật trên đất, tất nhiên đây không phải là nhẫn trữ vật của hắn.  

- Trả nhẫn trữ vật của ta đây, nếu không chức đội trưởng trông coi Truyền Tống Trận của ngươi tới đây là dừng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nếu đã biết chuyện của Lục La rồi, cũng tới lúc lấy nhẫn trữ vật về.  

- Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi, Mạnh thiếu chúng ta thấy ngươi từ ngoài tới rất đáng thương, nên cho ngươi nhẫn trữ vật, còn đưa cho ngươi chút linh thạch, ngươi không biết điều còn không tính, vậy mà dám nói chuyện với Mạnh thiếu của chúng ta như vậy, muốn chết à!  

Mấy người khác đứng dậy, pháp khí xuất hiện trong tay bọn họ.  

Không đợi bọn họ ra tay, Mạnh Vô Kỳ đã ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.  

Mấy người lạnh lùng trừng Mạc Phàm một cái, dáng vẻ như sẽ khiến Mạc Phàm đẹp mặt, lúc này mới ngồi xuống.  

Mạnh Vô Kỳ gắp đồ ăn, lại uống một ngụm rượu, sau đó ngón tay anh ta sáng lên, nhẫn trữ vật của Mạc Phàm xuất hiện trong tay anh ta.  

- Nhẫn của ngươi ở đây, có bản lĩnh ngươi tự tới lấy đi.