Thần Y Trọng Sinh

Chương 1407




Bên hồ, Ngao Sương và Lưu Phỉ Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm vì Long Diệt bị giết, nhìn thấy Long Diệt biến mất, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch.  

Trong hai người cho dù Lưu Phỉ Phỉ không có tu vi, cũng có thể nhìn ra Long Ảnh mạnh hơn một chút.  

Hiện giờ Long Ảnh chạy mất, chuyện này có vẻ phiền phức rồi.  

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt không có chút bối rối.  

Hắn liếc mắt nhìn Long Bác một cái, ý niệm vừa động, trên đại trận bao phủ hồ Vong Tình mở ra một cánh cửa, Long Bác đang hôn mê bay lên, cộng cả nhẫn trữ vật trên tay Long Diệt cũng bay ra khỏi hồ Vong Tình, rơi xuống bên cạnh Ngao Sương, hồ Vong Tình được phong bế lại.  

- Mọi người tới Phong Thiên Chi Địa trước, đợi tôi giết Long Ảnh, sẽ đi tìm mọi người.  

Mạc Phàm nói với Ngao Sương.  

- Người kia thì sao?  

Ngao Sương lo lắng nói.  

- Anh ta sao, hai người không cần phải xen vào, anh ta trốn không thoát đâu.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Muốn chạy thoát khỏi tay y tiên bất tử hắn, có thể, nhưng Long Ảnh không được.  

Ngón tay giữa của hắn sáng lên, kế sau ngọc tỷ truyền quốc, tỉ ấn một phương xuất hiện trong tay hắn.  

Tỉ ấn này không phải thứ gì khác, đúng là quỷ tỉ lúc trước hắn đạt được.  

Nếu Long Ảnh chạy trốn tới nơi khác, có lẽ hắn sẽ gặp chút phiền phức, nhưng là Quỷ Vực thì không thành vấn đề đối với hắn, còn là chui đầu vô lưới.  

- Khai!  

Hắn khẽ quát, trên quỷ tỉ đại phóng hào quang, ấn về phía không khí trước người hắn.  

Quỷ tỉ đập vỡ không khí, đại môn thanh đồng cổ xưa chớp lóe xuất hiện, tự động mở ra.  

Một chân Mạc Phàm bước vào trong, sau đó biến mất trong không khí.  

Khi Mạc Phàm xuất hiện lần nữa, đã tới một nơi khác.  

Trên bầu trời màu xám, được một vùng sương mù dày đặc bao phủ.  

Thỉnh thoảng vòng tròn màu xám trắng lộ từ trong mây mù ra, rắc thêm ánh sáng lạnh, không nhìn ra là mặt trời hay mặt trăng.  

Xung quanh là một vùng rừng cây màu trắng liếc mắt một cái không nhìn thấy bờ, trên cây có một số con như quạ đen, cú mèo.  

Dưới nền đất thỉnh thoảng có bóng người, quỷ hỏa màu lam xuất hiện, sau đó lại biến mất không thấy.  

Từng cơn gió lạnh phát ra âm thanh như quỷ khóc, kèm theo thê lương và lạnh lẽo khiến người ta lã chã rơi lệ, không rét mà run.  

Lúc này Mạc Phàm đứng trên một gò đất nhìn ngó xung quanh, trên gương mặt lạnh nhạt không có một chút dị sắc.  

Hắn từng đến Quỷ Vực nhiều lần rồi, cho nên không có gì mới lạ đối với hắn.  

Hắn mới đứng ở đây không lâu, khí thể màu đen ở xung quanh giống như ngửi được khí tức ác quỷ sinh ra xông về phía hắn.  

Nhưng vừa đến trên người Mạc Phàm, đã bị quang mang do quỷ tỉ chiếu ra chắn ở bên ngoài.  

- Quỷ Mị Nhi, tới gặp tôi!  

Mạc Phàm không quan tâm những quỷ khí này, kêu về phía không trung.  

Sau khi Quỷ Mị Nhi sống lại, hắn liền để Quỷ Mị Nhi ở đây khôi phục thực lực.  

Giọng nói không lớn, nhưng thông qua quỷ tỉ truyền vào tai mỗi quỷ vật ở đây.  

Chỉ trong phút chốc, Quỷ Mị Nhi mặc trang phục thời Đường xuất hiện trước người Mạc Phàm.  

- Quỷ Mị Nhi bái kiến chủ nhân, chủ nhân, sao cậu lại tới đây?  

Quỷ Mị Nhi hơi cúi đầu với Mạc Phàm, tò mò nói.  

- Tôi tới truy giết một người, cô và thuộc hạ của cô rời khỏi nơi này trước, lát nữa tôi sẽ phong bế Quỷ Vực này.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Nếu Long Ảnh vào Quỷ Vực, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.  

Những quỷ vật khác bị ảnh hưởng hay không hắn không thèm để ý, nhưng Quỷ Mị Nhi là người của hắn, không thể có chuyện.  

- Chủ nhân muốn đuổi giết người, vậy Mị Nhi đi cùng chủ nhân, rồi giúp chủ nhân tìm người kia luôn.  

Quỷ Mị Nhi suy nghĩ một lát rồi nói.  

- Tìm người thì không cần, tôi biết người kia ở đâu, bảo thuộc hạ của cô chạy tới phía Đông đi.  

Mạc Phàm nói.  

- Dạ!  

Quỷ Mị Nhi tạo quỷ ấn, đi về phía tây Quỷ Vực với Mạc Phàm.  

…  

Phía tây Quỷ Vực, bên cạnh một tiểu hồ, Long Ảnh hơi nhếch miệng cười mỉa, giơ tay diệt một quỷ binh.  

Hào quang màu xám sáng lên, anh ta liền biến thành dáng vẻ của quỷ binh kia.  

Quỷ Vực Chi Địa, người bình thường không vào được thì không nói, cho dù có thể vào được cũng không chịu nổi quỷ khí ở đây.  

Hiện giờ cho dù Mạc Phàm có thể đi vào, chỉ sợ cũng không nhận ra anh ta.  

Chỉ cần Mạc Phàm không tìm được anh ta trong một khoảng thời gian ngắn, nhiệm vụ của anh ta cũng hoàn thành rồi.  

Anh ta cười lạnh lùng, muốn lẫn vào trong đám quỷ binh.  

Chỗ mi tâm không ít quỷ binh sáng lên ký hiệu, mang theo cơn gió âm nhao nhao chạy về phía Đông.  

Long Ảnh nhíu mày, tươi cười lập tức cứng đờ.  

Anh ta ra vào Quỷ Vực quanh năm, quỷ vạt có vực tính rất cường đại, bình thường sẽ không rời khỏi nơi mình ở quá xa.  

Những quỷ vật này chạy về phía Đông phần lớn, đó là nơi anh ta tiến vào Quỷ Vực.  

Anh ta do dự, muốn bay về phía Đông theo những quỷ vật này thì sắc mặt thay đổi.  

Cách đó không xa, Mạc Phàm đang đi về phía anh ta, không chỉ có Quỷ Vương xinh đẹp như hoa là Quỷ Mị Nhi, xung quanh cơ thể còn có một tỉ ấn đang bay.  

Những quỷ vật này gặp Mạc Phàm thì nhao nhao tránh đi, giống như tránh vương của quỷ vật.  

Lúc anh ta nhìn thấy Mạc Phàm, Mạc Phàm cũng thấy anh ta.  

- Nếu tôi cũng giống anh, vừa tới Địa Cầu không lâu, quả thật sẽ để anh chạy thoát, hiện giờ anh còn muốn trốn đi đâu, Sơn Ngoại Sơn có Ma Vực, anh có muốn thử tới đó không, tôi quen Thiên Ma Vương ở nơi đó, tôi có thể bảo ông ta mở Truyền Tống Môn cho anh.  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Long Ảnh nhíu chặt mày, không có bất luận do dự gì, con mắt huyết sắc ở trên trán mở ra, một đạo huyết quang bắn về phía không khí.  

Cùng là một đạo quang, trên hồ Vong Tình, một vòng xoáy mở ra, ở Quỷ Vực thì không nhúc nhích tí nào.  

- Nếu đã tới đây rồi, anh còn muốn đi sao?  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Sắc mặt Long Ảnh thay đổi, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía tỉ ấn trôi nổi quanh Mạc Phàm.  

- Quỷ tỉ, vậy mà cậu có được quỷ tỉ của vùng Quỷ Vực này.  

Tỉ ấn mà Mạc Phàm đặt bên ngoài là Sơn Hà Ấn cả Hoa Hạ, chuyện này không có gì kỳ lạ, thế lực của Mạc Phàm cả Hoa Hạ không có người địch lại, cầm tỉ ấn này rất bình thường.  

Nhưng ngay cả quỷ tỉ khống chế Quỷ Vực cũng ở trong tay Mạc Phàm.  

Không chỉ như vậy, xem ra ngay cả Ma Vực ở Hoa Hạ cũng được Mạc Phàm khống chế.  

Chỉ trong phút chốc, Long Ảnh thoải mái hơn.  

Mạc Phàm thân là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thần Nông Tông, ở một nơi nhỏ bé lâu như vậy, nếu không nắm trong tay những thứ này, thì không phải là người của Thần Nông Tông.  

Nghĩ như vậy bóng dáng anh ta nhoáng lên một cái, từ quỷ binh vừa rồi khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.  

- Anh không định chạy nữa à?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng cậu đến được đây thì có thể giết tôi, đừng quên cậu là người, tôi là Quỷ Ảnh Nhất Tộc.  

Long Ảnh lạnh lùng nói.  

Anh ta xem như xông vào trong nhà giam của Mạc Phàm, nhưng chưa hẳn chỉ còn đường chết.  

Mạc Phàm cần quỷ tỉ mới có thể sinh tồn ở đây, mà anh ta không cần bận tâm chuyện này.  

Cứ như vậy, ưu thế của Mạc Phàm sẽ ít đi nhiều.  

- Vậy sao?  

Một tay Mạc Phàm nắm lấy quỷ tỉ, đưa cho Quỷ Mị Nhi.  

- Cô cầm lấy thứ này đi!  

Long Ảnh thấy Mạc Phàm đưa quỷ tỉ cho Quỷ Mị Nhi thì nhíu mày, sau đó cười lạnh lùng.  

Không có quỷ tỉ bảo vệ, Mạc Phàm chỉ như người bình thường, không sống được lâu đâu.Quả nhiên.  

Quỷ tỉ mới vào tay Quỷ Mị Nhi, quỷ khí liền lao về phía Mạc Phàm một cách dũng mãnh.  

Mạc Phàm giống như không cảm nhận được, Mệnh Kiếm Phù chỉ về phía Long Ảnh.  

- Không còn quỷ tỉ, bây giờ anh có thể đến đây.