Thần Y Trọng Sinh

Chương 1392




- Tiểu tử, tôi tốt bụng mời cậu tới gia tộc Roth tôi, cậu lại đi giết người của gia tộc Roth, vậy đừng trách gia tộc Roth tôi vô tình.  

Will nhíu mày, lòng đầy căm phẫn nói.  

Anh ta an bài người ở bên cạnh vài câu, người kia gật đầu rời đi.  

Anh ta mang theo đám Morissa không rời đi, ngồi cách Mạc Phàm không xa.  

Tạ Dương trừng Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ với vẻ dữ tợn, vội vàng bưng trà rót nước cho đám Will, vẻ mặt nịnh nọt.  

Anh ta vốn có cơ hội bám lấy gia tộc Roth, lần này bị Mạc Phàm phá hỏng mọi chuyện rồi, không cẩn thận ngay cả anh ta cũng khó rời khỏi cổ bảo của gia tộc Roth.  

Xung quanh những người khác liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ và Mạc Phàm đang uống rượu, tất cả đều lắc đầu.  

Giết người của gia tộc Roth ở trong tiệc rượu của gia tộc Roth, chuyện như vậy trăm năm chưa từng xảy ra, chỉ cần nghĩ một lát, cũng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.  

Trên tầng hai, Mạc Phàm không để ý đến Will, ánh mắt luôn nhìn Lưu Phỉ Phỉ.  

So với lần trước gặp mặt, Lưu Phỉ Phỉ xinh đẹp, thành thục hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm giác rất hoàn hảo.  

Nhất là khi Lưu Phỉ Phỉ mặc lễ phục, khuôn mặt hoàn mỹ, cơ thể đẫy đà như thiếu phụ, đứng ở bất kỳ đâu đều vô cùng sáng chói.  

Nhưng Mạc Phàm không nhìn những thứ này.  

- Tiểu Phàm, anh đang nhìn gì thế, chưa từng thấy sao?  

Lưu Phỉ Phỉ thấy Mạc Phàm nhìn chằm chằm mình, trong lòng hơi vui vẻ, thì cười trêu ghẹo.  

- Người đại diện lúc trước của cô đâu?  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

- Bỗng nhiên Tiểu Từ mắc bệnh lạ, mấy ngày nay luôn ở trong bệnh viện chữa trị, công ty an bài người đại diện tạm thời này cho tôi.  

Lưu Phỉ Phỉ nói.  

- Bỗng nhiên mắc bệnh?  

- Đúng vậy, một ngày đầu còn tốt, không biết vì sao ngày hôm sau vô cùng đau đớn, giống như bị hỏa thiêu, bác sĩ không kiểm tra ra được là xảy ra chuyện gì, cũng không có biện pháp.  

Lưu Phỉ Phỉ nói.  

Cô cảm thấy người đại diện lúc trước rất tốt, nếu là Tiểu Từ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.  

- Đã bao lâu rồi?  

- Ba ngày trước.  

- Đưa tay cho tôi.  

Mạc Phàm nhíu mày nói.  

Lưu Phỉ Phỉ hơi nhếch miệng, đưa tay trắng nõn cho Mạc Phàm.  

Nếu là những người khác, phần lớn là cô sẽ không đồng ý, nhưng là Mạc Phàm, cô hi vọng tay mình được Mạc Phàm nắm cả đời, tuy chuyện này không có khả năng lắm.  

Mạc Phàm cầm tay Lưu Phỉ Phỉ, vẽ một ký hiệu vào lòng bàn tay cô, đồng tử màu đen cũng biến thành màu xám.  

Lúc này một ký hiệu giống chữ “Hồi” [回] xuất hiện trong lòng bàn tay Lưu Phỉ Phỉ, trong chớp mắt vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng.  

- Làm sao vậy?  

Lưu Phỉ Phỉ cảm nhận được khí lạnh mà Mạc Phàm phóng thích ra, tươi cười ở trên mặt lập tức cứng đờ, tò mò hỏi.  

- Gần đây cô có gặp người có vẻ kỳ lạ hay là tu sĩ không?  

Mạc Phàm cũng không giải thích, hỏi.  

- Có phải tu sĩ hay không tôi không biết, nhưng trái lại có gặp một người kỳ lạ.  

Lưu Phỉ Phỉ nghĩ một lúc rồi nói.  

Bệnh của Tiểu Từ thật sự rất lạ, sau khi Tiểu Từ bị bệnh cô suy nghĩ có phải xảy ra vấn đề từ chỗ nào hay không, cho nên chuyện mấy ngày nay cô nhớ rất rõ.  

- Ba ngày trước có một người tới trước mặt tôi, hỏi tôi có biết anh không, sau khi tôi trả lời, người kia cười với tôi xong thì biến mất không thấy tăm hơi, anh ta không đội mũ, nhưng tôi vẫn không thể thấy rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy anh ta đang cười, sau đó tôi hỏi Tiểu Từ ở bên cạnh tôi, Tiểu Từ nói cô ấy không thấy người nào.  

Lưu Phỉ Phỉ nghĩ tới chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.  

- Người bảo vệ tôi phái tới bên cạnh cô đâu?  

Mạc Phàm nhíu mày nói.  

- Anh nói Long tỷ Long Nhược Tuyết sao, chị ấy cũng không nhìn thấy người kia, mấy ngày nay tôi bảo chị ấy ở bên Tiểu Từ, cho nên không mang chị ấy tới đây, có liên quan tới người kia sao?  

Mạc Phàm không trả lời, nhưng đôi mắt sắc bén hơn trước rất nhiều.  

Đúng là trên người Lưu Phỉ Phỉ trúng Thuận Thiên Thuật, một loại thuật pháp huyền môn.  

Loại thuật pháp này có thể khiến người trúng quay trở về quỹ đạo mệnh ban đầu, hay là đi lên trên quỹ đạo mệnh càng kém hơn.  

Không chỉ như vậy, pháp thuật này còn ảnh hưởng tới người xung quanh.  

Nếu người xung quanh vì vận mệnh của người trúng thuật thay đổi, sẽ toàn thân như lửa thiêu giống Tiểu Từ, sinh tử không rõ.  

Nếu bảo hộ Lưu Phỉ Phỉ là Long Nhược Tuyết, một người lớn như vậy xuất hiện trước mặt Lưu Phỉ Phỉ, vậy mà Long Nhược Tuyết không phát hiện ra được, có khả năng người hạ thuật này với Lưu Phỉ Phỉ chỉ cho mình Lưu Phỉ Phỉ thấy.  

Một tay hắn đặt lên trán Lưu Phỉ Phỉ, Lưu Phỉ Phỉ cũng không chống cự, trí nhớ của Lưu Phỉ Phỉ như phim điện ảnh tua lại xuất hiện trước mặt hắn.  

Chỉ trong phút chốc, một bóng dáng xuất hiện trước người hắn.  

Nhìn thấy bóng dáng này, lông mày Mạc Phàm nhíu chặt lại, hít vào một hơi khí lạnh.  

- Cuối cùng cũng tới rồi.  

- Ai tới rồi?  

- Một kẻ thù.  

Người mà Lưu Phỉ Phỉ nhìn thấy hắn có quen biết, không phải là người khác đúng là Long Ảnh ảnh vệ của Long Ngạo Thiên.  

Người này không chỉ am hiểu ẩn nấp, dịch dung, còn am hiểu huyền học, chẳng qua so với biết trước, anh ta càng thích dùng Huyền Thuật giết người.  

Lưu Phỉ Phỉ gặp Long Ảnh chỉ bị hạ Thuận Thiên Thuật, đã là may mắn lắm rồi.  

Với thực lực của Long Ảnh, giết Lưu Phỉ Phỉ chỉ là một ý niệm trong đầu.  

Long Ảnh gieo Thuận Thiên Thuật lên người Lưu Phỉ Phỉ, chỉ sợ người nhà hắn cũng không thể thoát khỏi.  

Chẳng trách biển Đông yên bình như vậy, không phải người Long Ngạo Thiên phái tới chưa tới, mà đã tới rồi, Ngao Thiên và Ngao Sương đều không phát hiện người này đã ra tay dưới mí mắt bọn họ rồi.  

- Chúng ta đi thôi?  

Mạc Phàm đặt ly rượu xuống nói.  

Hắn vốn định ở đây cứu Lưu Phỉ Phỉ, trừng phạt người ra tay với cô, sau đó thuận tiện xem gia tộc Roth đã giao linh vật ra chưa.  

Hiện giờ Mạc gia xảy ra chuyện, hắn đã cứu được Lưu Phỉ Phỉ, hắn không cần phải dây dưa chuyện này tiếp nữa, đám Tần Vô Nhai sẽ tới xử lý chuyện này, vẫn nên quay về Đông Hải sớm thì hơn.  

Thuận Thiên Thuật này, quỹ đạo vận mệnh thay đổi càng nhiều, phản phệ sẽ càng lợi hại.  

Lưu Phỉ Phỉ vốn bốn năm sau mới bắt đầu xuống dốc, lúc này mới trúng Thuận Thiên Thuật ba ngày đã xảy ra vấn đề, đủ để thấy đáng sợ của nó, nếu đặt lên người người nhà hắn, hậu quả khó mà chịu nổi.  

- Được.  

Tuy Lưu Phỉ Phỉ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Mạc Phàm rời đi, phần lớn là có lý do của hắn.  

Mạc Phàm muốn rời đi, không ai ở đây có thể ngăn cản được hắn.  

Hai người họ mới đứng dậy, còn chưa rời đi, đám Will đã đứng dậy theo.  

- Tiên sinh, cậu đây là muốn đi đâu? Không phải là muốn rời đi đấy chứ, không phải cậu mới nói muốn người cực mạnh của gia tộc Roth chúng tôi tới đây sao?  

Mạc Phàm nói chuyện cũng không tránh bọn họ, bọn họ ở cách không xa, tất nhiên nghe thấy rất rõ.  

Gia chủ của gia tộc Roth bọn họ sắp tới đây rồi, sao có thể để Mạc Phàm rời đi?  

- Nếu bây giờ tiên sinh rời đi, vậy mong cậu để lại thứ chúng tôi cần tìm và Lưu tiểu thư bên cạnh cậu, hoặc để lại một cánh tay.  

Will nói tiếp.