Thần Y Trọng Sinh

Chương 1346




Cơ thể đám Phượng Cửu chấn động, giống như bị sét đánh.  

- Mạc Phàm, cậu muốn giết chúng tôi, cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào.  

Đoàn Lãng nhíu mày nói.  

Ở Sơn Ngoại Sơn bọn họ sợ Mạc Phàm, nơi này là Hải Ngoại Hải, nơi của Yêu Tộc bọn họ, chỉ một câu của bọn họ có thể tập hợp mấy chục vạn yêu binh.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua biển rộng mênh mông hỏi:  

- Nơi này khác với Sơn Ngoại Sơn sao?  

- Nơi này là Hải Ngoại Hải.  

Đoàn Lãng chỉ dưới chân, không sợ hãi nói.  

Dù sao Mạc Phàm đã biết việc bọn họ làm, cầu xin Mạc Phàm cũng không có tác dụng gì, thay vì thấp kém, chẳng bằng liều mạng một phen.  

Ở đây không chỉ có yêu binh, còn có trận pháp từ thời thượng cổ do Đại Đế của Yêu Tộc bọn họ bố trí, cho dù không thể bắt được Mạc Phàm, không phải không có khả năng thoát khỏi tay Mạc Phàm.  

- Hả? Ý của anh là chữ Hán “tử” và chữ “tử” của Yêu Tộc, không phải cùng một ý sao?  

Mạc Phàm lắc đầu cười, lạnh nhạt nói.  

Ở Sơn Ngoại Sơn hắn có thể phế Đoàn Lãng, ở Hải Ngoại Hải hắn không thể sao?  

Không biết Đoàn Lãng đang khinh thường hắn, hay là Đoàn Lãng quá coi trọng Hải Ngoại Hải này rồi.  

Nơi này chỉ là một vùng hải vực được trận pháp che lại mà thôi, tuy bốn phía có bố trí trận pháp, nhưng trận pháp kém Phong Thiên Chi Địa rất nhiều, trận pháp trình độ này cũng muốn đối phó hắn sao?  

- Mạc Phàm, cậu đừng có mà kiêu ngạo, cậu giết tôi, cậu đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi…  

Đoàn Lãng nhíu mày, nghiến răng nói.  

Anh ta còn chưa nói hết câu, đã bị ánh mắt Mạc Phàm làm im miệng, mấy chữ cuối cùng bị ánh mắt của Mạc Phàm đè ép xuống.  

- Vậy sao, vậy tôi muốn xem giết anh, tôi không thể rời khỏi nơi này thế nào?  

Những lời này vừa vang lên, chỗ yết hầu Đoàng Lãng có bạch quang sáng lên, bạch quang lan lên phía trước và phía dưới.  

Đến chỗ nào, trong chớp mắt cơ thể Đoàn Lãng biến mất.  

Chỉ trong phút chốc, đường đường là Thiên Lang Vương một trong thập đại yêu Vương biến mất hoàn toàn, không để lại gì.  

- Anh ta nói nơi này là Hải Ngoại Hải, tôi giết anh ta sẽ không thể rời đi, các anh không chuẩn bị báo thù cho anh ta à?  

Mạc Phàm để ly rượu xuống, ngồi xuống ghế ở giữa thuyền rồng chuẩn bị cho Phượng Cửu từ trước, lạnh giọng hỏi.  

Xung quanh, sắc mặt Phượng Cửu và những người khác tái mét, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán bọn họ xuống, ngươi nhìn ta ta nhìn người, không có một ai ra tay, cũng không có một ai dám mở miệng nói chuyện.  

Quả thật bọn họ có thể mở Yêu Trận, còn triệu tập yêu binh, nhưng những thứ này có thể đối phó được Mạc Phàm sao, bọn họ rất hoài nghi.  

Mạc Phàm thần không biết quỷ không hay tới đây, phần lớn là thông qua Truyền Tống Môn tới, chuyện này nói lên trận pháp không có tác dụng với Mạc Phàm.  

Còn yêu binh, Mạc Phàm giết nhiều lính đánh thuê sát thủ ở Ai Cập như vậy, còn cả 12 thần thủ hộ của Ai Cập nữa, ở trước mặt Mạc Phàm giống như cắt cỏ, nếu triệu tập yêu binh chỉ sợ cũng có kết cục như vậy.  

- Sao thế, câm điếc hết rồi à?  

Mạc Phàm thấy bọn họ không nói lời nào, lạnh giọng hỏi.  

- Mạc tiên sinh, quả thật yêu khí này là của tôi, chẳng qua tôi bị Đoàn Lãng mê hoặc, nhất thời hồ đồ mới triệu hoán Địa Ma Thử, phóng Thiên Ma Thạch vào trong Ma Vực, bọn họ đều có thể làm chứng chuyện này.  

Phượng Cửu vội vàng giải thích.  

Yêu Vương khác nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, nhanh chóng gật đầu.  

- Quả thật là Đoàn Lãng muốn trả thù Mạc tiên sinh, Thiên Lang Nhất Tộc là đại tộc đứng đầu của Yêu Tộc chúng tôi, thế lực cường đại hơn Long Tộc của Ngao Thiên nhiều, chúng tôi khuyên mãi cũng không khuyên được anh ta, cho nên Yêu Hoàng đại nhân cũng là bất đắc dĩ.  

Một người đàn ông hơi gầy trong đó mỉm cười nói.  

Đoàn Lãng đã chết, nếu đổ hết mọi chuyện lên người Đoàn Lãng, có lẽ bọn họ còn cơ hội sống sót.  

- Sau đó?  

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên vẻ khinh thường, lạnh nhạt hỏi.  

Đám người này trở mặt nhanh thật, vừa rồi còn nâng ly cười nói, lúc này chỉ mới một lát, Đoàn Lãng đã thành người bị mọi người chỉ trích.  

- Mong Mạc tiên sinh tha thứ, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị Thiên Lang Nhất Tộc, trừng phạt thay cho đại nhân.  

Phượng Cửu thấy Mạc Phàm không ra tay thì hơi vui vẻ, cười nói.  

- Phượng Cửu, anh còn nhớ những lời tôi nói trước đó không?  

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng ánh sáng lạnh, hỏi.  

- Nhớ rõ.  

Sắc mặt Phượng Cửu khó coi, nói.  

- Vậy anh cảm thấy tôi nên làm gì đây?  

Mạc Phàm hỏi.  

Hắn đã cảnh cáo Phượng Cửu, nếu Phượng Cửu lại ra tay với người Ngao gia, có ý đồ với U Châu, hắn sẽ lấy Yêu Đan của Phượng Cửu, ném anh ta vào trong ổ gà.  

Phượng Cửu không chỉ không nghe lọt vào tai, trái lại còn muốn dẫn ma triều, muốn tất cả người Mạc gia rơi vào trong nguy hiểm.  

Còn chuyện bọn họ đẩy trách nhiệm lên người Đoàn Lãng, cái cớ này, cũng chỉ có đứa bé mới tin, sao có thể lừa được hắn?  

Vẻ mặt Phượng Cửu khó coi, trái tim đập thình thịch, giống như có tảng đá đè nặng lên.  

Đúng là anh ta có được huyết mạch của Phượng Hoàng Nhất Tộc, tuy rất loãng nhưng cũng vô cùng tôn quý, anh ta không muốn bị Mạc Phàm lấy Yêu Đan, rồi ném vào trong ổ gà.  

- Chuyện này…  

- Anh tự lấy Yêu Đan, hay để tôi tới lấy đây?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Mắt Phượng Cửu đảo liên tục, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống sàn thuyền.  

Nếu không tìm được lý do thích hợp, có khả năng anh ta xong đời thật rồi.  

Bất chợt trước mắt anh ta sáng lên.  

- Mạc tiên sinh, quả thật bên trong Ma Vực có một Thiên Ma Vương, còn đang Kết Anh, tôi biết Thiên Ma Vương trốn ở chỗ nào trong Ma Vực, tôi nguyện ý dẫn cậu đi tìm Thiên Ma Vương, mong Mạc tiên sinh tha cho Phượng Cửu một con đường sống.  

Lúc Mạc Phàm vừa tới không nói chuyện ma triều, trái lại hỏi chuyện Thiên Ma Vương.  

Nếu Mạc Phàm có hứng thú với Thiên Ma Vương, không phải anh ta không có cơ hội sống sót.  

- Hả?  

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.  

Mấy Địa Ma Thử kia có thể hấp dẫn được Thiên Ma Vương xuất hiện hay không hắn không biết.  

Nếu có Phượng Cửu dẫn đường, không phải là không thể được.  

- Mạc tiên sinh yên tâm, chỉ cần Mạc tiên sinh tha cho Phượng Cửu một lần, Phượng Cửu sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, toàn tâm toàn ý hầu hạ Mạc tiên sinh.  

Phượng Cửu thấy Mạc Phàm động tâm, nói với vẻ chân thành.  

Khi nói chuyện, trong đáy mắt anh ta hiện lên sát khí.  

Anh ta đoán không sai, quả nhiên Mạc Phàm tiến vào Ma Vực là vì Thiên Ma Vương.  

Thiên Ma Vương Kết Anh giống như dã thú, nhưng hung mãnh hơn dã thú bình thường, nếu anh ta mang Mạc Phàm đi tìm Thiên Ma Vương, không những chạy thoát khỏi tay Mạc Phàm, thậm chí còn có thể mượn tay Thiên Ma Vương diệt trừ Mạc Phàm.  

- Anh chắc chắn bên trong Ma Vực còn có Thiên Ma Vương Kết Anh sao?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Mạc tiên sinh có thể lựa chọn không tin, cũng có thể giết Phượng Cửu, nhưng cả Hoa Hạ chỉ có tôi biết Thiên Ma Vương ở đâu, Mạc tiên sinh giết tôi, có lẽ tìm cả Ma Vực cũng khó mà tìm được Thiên Ma Vương, đến lúc đó Mạc tiên sinh đừng có mà hối hận vì giết Phượng Cửu.  

Phượng Cửu cười lạnh lùng, nói.  

Bỗng nhiên không còn sợ Mạc Phàm như trước nữa.  

Những người khác thấy vậy thì hơi vui vẻ.  

- Phượng Cửu đại nhân nói không sai, hướng đi của Thiên Ma Vương vẫn luôn nằm trong tay Yêu Hoàng đại nhân chúng tôi, Mạc tiên sinh giết Yêu Hoàng đại nhân, vậy thì cậu sẽ không biết được đâu.  

Người đàn ông gầy kia nói.  

Trong giọng nói của anh ta tràn đầy ý uy hiếp.